Dù trong lòng Thúy Kiều khó chịu tới cỡ nào, nàng cũng dành chút thời gian dọn dẹp di vật của Trân Châu.
Sau khi dọn dẹp thứ, Thúy Kiều đột nhiên cảm thấy khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo. Tối hôm đó, nàng phát sốt. Các nha
trong phòng dám để lộ ngoài, chỉ sợ hãi mà lén giúp nàng chườm lạnh.
Lúc , ngoài cửa Thanh Tùng Quan, Trân Châu tòa đạo quan hề giống với đạo quan mặt, do dự một lúc mới bước bên trong.
Dáng vẻ của nàng cực kỳ thê thảm, khắp lưng và m.ô.n.g đều dính đầy máu, nhỏ từng giọt xuống nền gạch trắng tinh theo từng bước .
Sau khi vòng qua bình phong lớn, nàng thấy chuyện ở trong, theo âm thanh, nàng nhanh chóng thấy một nhóm quanh chiếc bàn, đang về chuyện gì đó.
Bọn họ dường như nhận nàng , tất cả đều mặt .
“Các ngươi thấy ?” Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, mở miệng hỏi.
“Hai mắt của chúng còn .” Nam nhân gầy trong đám vẫy tay: “Còn tới mức một sống… , là c.h.ế.t lớn tới cũng thấy .”
“Đây là ?” Trân Châu hỏi. “Thanh Tùng Quan.”
“Không là điện Diêm La ?” Trân Châu tiếp: “Không khác bảo rằng c.h.ế.t sẽ luân hồi ?”
“Là luân hồi, điều bây giờ vài câu hỏi ngươi.” Phó Yểu ở giữa quan sát nàng : “Ngươi c.h.ế.t thảm thật đấy, ngay cả báo thù cũng nghĩ tới?”
“Báo thù?” Trân Châu tỏ vẻ mờ mịt: “Tại báo thù?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-237.html.]
“Không ngươi đánh tới c.h.ế.t luôn ?” Nam nhân gầy hỏi tiếp: “Chủ tử của ngươi tàn bạo đến , chẳng lẽ ngươi thật sự hận kẻ đó chút nào ?”
“Sao hận?” Trân Châu hỏi khiến nam nhân gầy nghẹn lời: “Nàng là chủ tử, là nô tỳ, nàng đánh chửi gì cũng chịu, dám nửa câu oán hận.”
Nam nhân gầy thấy thật khó hiểu: “Nàng đánh c.h.ế.t ngươi, ngươi hề hận thù?”
“Vốn là do sai .” Trân Châu đáp: “Nếu như lấy trộm đồ của cô nương, cô nương cũng sẽ tức giận tới . Đây vốn là luật lệ trong phủ, như thế cũng xứng đáng.”
Câu của nàng khiến bộ trong phòng trợn tròn mắt, còn lời nào để .
Phó Yểu lạnh nhạt gõ mặt bàn, : “Vậy ngươi Thúy Kiều cũng sắp mất mạng luôn ?”
Trân Châu tỏ vẻ khó hiểu, một lúc mới thở dài, đáp: “Đây là mệnh của chúng .”
“Vậy .” Phó Yểu gật đầu: “Nếu kẻ cho, nhận thì ngươi cứ đầu thai tiếp .” Nàng xong, vung tay áo lên, Trân Châu biến mất khỏi đạo quan.
Trân Châu nhưng những ở đây vẫn kịp hồn . Phó Yểu thấy đáng tiếc: “Còn tưởng rằng nhờ nàng thì thể đỡ tốn sức hơn chút, xem vẫn tự tay . Các ngươi cứ chuyện tiếp , ngoài một chuyến.”
Phó Yểu là , những khác , nam nhân gầy lên tiếng: “Sao cái đám nhà cao cửa rộng còn phức tạp hơn cả Ma giáo ?” Đã đánh c.h.ế.t mà còn cảm thấy do sai, là xứng đáng?
Kiến thức của quả nhiên vẫn còn quá hạn hẹp.
“Gia đình giàu đều như thế cả.” Tam Nương chỉ thở dài: “Không bọn họ thể lên, mà là vì cũng quen . Thậm chí nhiều gia nô, chỉ cần ngươi trả khế ước bán cho bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ rằng bản sai điều gì đó, thế nên chủ nhân mới đuổi bọn họ .”
Đối với bọn họ, tự do đồng nghĩa với xua đuổi, nào ở hầu hạ cả đời mới là vinh quang.