Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-03-28 01:23:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy thứ như thuốc mỡ đều cất ở phòng trong, nàng cố gắng nhẹ nhàng dọn dẹp nhanh chóng nhét hộp thuốc mỡ lòng, chỉ cần mang về khi cô nương tỉnh là .

Không do bôi thuốc mỡ , cơn đau ở n.g.ự.c Trân Châu giảm nhiều, nhờ uống thêm thuốc nên cũng còn sốt cao nữa.

Thấy Trân Châu ngày càng khỏe mạnh, các nha cùng phòng đều cảm thấy may mắn cho nàng .

Trong thời gian đó, Dư Thục Nhã vẫn tiếp tục tuyệt thực, Thúy Kiều cũng bưng đồ ăn còn nguyên về phòng bếp, điều nàng luôn im lặng giấu một đĩa bánh mứt táo giúp cô nương đỡ đói.

Dư Thục Nhã định thật sự đói chết, nàng chỉ dùng cách để uy h.i.ế.p gia gia mà thôi. Cũng vì ăn cơm, ngày nào cũng chỉ dùng điểm tâm lấp bụng, cho nên mới hai ngày mà nàng mệt mỏi còn sức, chỉ liệt giường, chẳng thể dậy.

Ngay khi nàng đang bực bội trong , bên ngoài nha , bưng đồ tới cạnh giường, nhỏ giọng : “Cô nương, Thúy Kiều tỷ tỷ bảo đưa đồ ăn tới cho ngài.”

Dư Thục Nhã thấy khó chịu, nàng lạnh : “Sao nào? Các ngươi bưng đồ ăn tới cho còn ba quỳ chín lạy, dập đầu cảm ơn Thúy Kiều đúng ?”

Nha thì lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ ý đó. Thúy Kiều tỷ tỷ sợ ngài đói bụng nên mới cố ý bảo đầu bếp nấu một chén canh trứng.”

“Hừ.” Dư Thục Nhã dậy uống xong canh trứng, bắt đầu để ý tới Thúy Kiều.

Từ khi Thúy Kiều về, ngày nào nàng cũng các nha khác tỏ vẻ cung kính khi chuyện với Thúy Kiều.

Sự cung kính đó khác hẳn thái độ khi đám nha chuyện với nàng . Trước mặt nàng , đám nha chỉ sợ hãi, nhưng khi đối mặt với Thúy Kiều thì giống như thấy chủ nhân.

Chỉ là một nô tỳ, dựa việc ở cạnh nàng lâu ngày nên vượt mặt nàng luôn ?

Dư Thục Nhã lạnh.

Giữa trưa, cơm bưng tới.

Dư Thục Nhã đồ ăn nóng hổi bàn, ngửi mùi một chút, về phía nha bên cạnh: “Trân Châu, ngươi đây.”

Trân Châu hiểu tại , vẫn bước tới gần một bước.

“Gần thêm chút nữa.”

Trân Châu lời gần thêm chút nữa.

Dư Thục Nhã ngửi mùi nha , : “Mùi quen đấy.” Thúy Kiều , sắc mặt lập tức đổi.

Y phục mùa đông ít khi giặt giũ, thể tránh khỏi việc vẫn còn chút mùi hương lưu

Ngay đó, Dư Thục Nhã hề cho nàng cơ hội tiếp tục suy nghĩ: “Thúy Kiều, cầm hộp thuốc mỡ của đây.”

Thúy Kiều Trân Châu một cái, đành lệnh theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-236.html.]

Dư Thục Nhã mở hộp thuốc , khi ngửi một lát thì về phía Trân Châu: “Hộp thuốc mỡ là do đại ca sai dùng nhiều loại thảo dược quý giá chế cho , giá trị hề nhỏ. Tại của ngươi mùi thuốc mỡ ?”

Đối mặt với câu hỏi của cô nương, hai chân Trân Châu mềm nhũn, quỳ thẳng xuống: “Cô nương, nô tỳ …”

“Chát!” một tiếng, Dư Thục Nhã cho nàng một bạt tai: “Còn dám ngụy biện?”

“Cô nương, nô tỳ thật sự !” Trân Châu ôm mặt .

Dư Thục Nhã đầy vẻ ghét bỏ: “Đám nha hèn hạ các ngươi, đừng cho rằng ở bên cạnh một thời gian là thể tự xưng chủ nhân, ngay cả đồ của mà cũng dám chạm . Nếu ngươi ngươi , thì ngươi xem ai là lấy?”

Hai mắt Trân Châu ướt át, vẻ mặt trắng bệch của Thúy Kiều, phủ nhận nữa: “Xin cô nương tha mạng.”

“Đừng đụng một chút là cầu xin tha mạng, cứ như là kẻ ác độc lắm , một hai lấy mạng của các ngươi.” Dư Thục Nhã : “Quốc quốc pháp, gia gia quy. Nô tỳ dám lấy trộm đồ của chủ nhân là tội gì, ngươi tự nhận phạt .”

Không những Trân Châu mà bộ nha trong phòng đều biến sắc.

Lấy trộm đồ những chịu ba mươi gậy, còn áp giải lên quan phủ…

Không tính áp giải lên quan phủ, chỉ ba mươi gậy thôi cũng ít chịu nổi, chứ đừng tới Trân Châu còn đang mang bệnh trong .

“Xin cô nương tha mạng!” Trân Châu bò tới cầu xin nhưng Dư Thục Nhã đá : “Rút cái tay dơ bẩn của ngươi , những kẻ như ngươi mà cũng xứng chạm ? Các ngươi đó gì, còn mau dẫn .”

Chẳng ai dám trái ý của nàng , cho dù là nỡ cũng chỉ đành đưa Trân Châu xuống.

Sau khi lui , Dư Thục Nhã sai Thúy Kiều dọn đồ ăn .

Lúc Thúy Kiều cúi đầu dọn dẹp, Dư Thục Nhã bâng quơ : “Ta hộp thuốc mỡ đó do ngươi lấy.”

Cả Thúy Kiều bỗng chốc cứng đờ.

“Thật để ý chút đồ như , chỉ là một hộp thuốc mỡ mà thôi, lúc nào là sẽ . mà thứ để ý chính là một con nô tỳ cũng dám dùng đồ của để tạo ân tình.” Dư Thục Nhã .

Thúy Kiều lập tức quỳ gối đất: “Nô tỳ sai.”

“Ngươi tất nhiên là sai, còn sai .” Dư Thục Nhã đưa tay bóp cằm nàng : “Ngươi chỉ là một con nô tỳ, nếu là nô tỳ thì mang đúng dáng vẻ của nô tỳ, chứ khắp nơi việc thiện. Ngươi nhớ cho kỹ, cho dù là việc thiện thì cũng nên để chủ nhân là . Cái mạng của Trân Châu cũng chính là do ngươi hại.”

Nàng xong, hất cằm Thúy Kiều một cái: “Lui xuống .” Thúy Kiều vội vàng dọn dẹp, lui ngoài.

Trên đường tới nhà bếp, nàng dường như tiếng kêu thảm thiết của Trân Châu.

Đợi tới khi nàng , quản sự tới báo với nàng rằng hãy dọn dẹp di vật Trân Châu mang đốt hết .

Di vật…

Hai chân Thúy Kiều mềm nhũn, quỳ rạp mặt đất.

Loading...