Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-03-28 01:23:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hưng Thái ho nhẹ một tiếng, hỏi nữa, nhưng vẻ mặt của rõ ràng hề buông bỏ hy vọng.

Phó Yểu cũng mặc kệ .

Có những suy nghĩ khác một hai câu là thể đổi, cứ để tự đ.â.m đầu tường là sẽ hiểu .

Từ ngày mùng một, đạo quan bắt đầu trở nên đông đúc, khách hành hương tới thắp nhang còn nhiều hơn so với năm ngoái.

Đỗ huyện lệnh cũng đầu tới thắp nén nhang, những khác tất nhiên theo. Tất thảy đống nhang khói ở Thủy huyện dường như dồn hết Thanh Tùng Quan, các đạo quan khác cực kỳ ngưỡng mộ nhưng cũng gì cả.

Mãi tới tận khi tết Thượng Nguyên qua, lúc Tam Nương tới Trường An mới tin Dư các lão và Liễu gia quyết định mười sáu tháng giêng sẽ chính thức tổ chức lễ thành .

Mặc dù chuẩn tâm lý từ sớm, nhưng khi chính tai , Tam Nương vẫn thấy quặn lòng.

“Hai gia tộc sớm bàn chuyện thành từ năm , kéo dài tới tận năm nay, tại đột nhiên quyết định vội vàng thế chứ?” Tam Nương hỏi vị thương nhân đang buôn bán với .

“Có lẽ là vì năm nay trong cung tổ chức tuyển tú nữ.” Thương nhân hiếm khi thấy nàng hứng thú với một đề tài nào đó, vội vàng hết những gì : “Theo lệ thường, tháng hai năm nay sẽ tuyển tú nữ hậu cung. vì Hoàng hậu nương nương đang tin mừng, bệ hạ rằng để tránh Hoàng hậu mệt mỏi nên mới hủy lễ tuyển tú năm nay.”

Tam Nương xong hiểu.

Trước đó Dư gia lẽ định đưa nữ nhi của cung, cho nên mới kéo dài việc liên hôn tới tận năm nay.

Có điều bây giờ cuộc tuyển tú hủy, tuyển tú tiếp theo chờ tận ba năm , nữ nhi Dư gia thể đợi , nên mới vội vàng đính hôn.

“Tại là nữ nhi Dư gia?” Trong lòng Tam Nương thầm thấy đối phương xứng với biểu ca.

Khi nàng còn sống từng gặp vị Dư cô nương , đó chắc chắn là kiểu yên phận. Nếu là nữ tử hiền lành khác, Tam Nương còn thấy bản chịu , nhưng mà thì…

Tiếc rằng dù lòng nàng thấy trận lương duyên xứng, nhưng với hai gia tộc, việc Liễu gia kết với Dư gia khác nào đang trèo cao. Hơn nữa nàng cũng chẳng tư cách bình luận việc hôn nhân . Khi nàng còn sống, cũng chỉ theo sự sắp xếp của gia tộc ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-233.html.]

Ngay khi Tam Nương đang đau buồn vì tin tức , trong hậu viện Dư gia, Dư Thục Nhã đang lóc kể lể với mẫu : “Con gả! Mẫu , ngài nhất định mặt cho con!”

Dư phu nhân sinh ba nhi tử, nữ nhi là khi tuổi lớn, nên cực kỳ nuông chiều nàng .

Bây giờ thấy nữ nhi lóc như , bà chỉ đưa tay lau khóe mắt: “Chuyện hôn nhân là do gia gia của con quyết định, cho dù là cha con cũng thể gì khác. Tuy phận Liễu gia thấp, nhưng Liễu Ngũ còn trẻ tuổi tên bảng vàng, tiền đồ chắc chắn thể đo lường , hơn đám ăn chơi lêu lổng trong kinh nhiều , con đừng suy nghĩ nhiều.”

“Cho dù là Thám Hoa thì chứ?” Dư Thục Nhã nức nở: “Các tỷ tỷ đều gả cho quý tộc, kém nhất cũng là bá tước, con gả cho một kẻ đầy tiền, thể ngẩng cao đầu chứ. Nương, con dù gì cũng là đích nữ Dư gia, thể hạ thấp con như . Bây giờ còn trao đổi bát tự với , là tới khi đó cứ đưa bát tự của một thứ nữ qua đó , dù cũng là thứ nữ của Dư gia, tôn quý hơn Liễu gia bọn họ nhiều.”

“Càng càng chẳng gì.” Dư phu nhân thấy nàng bắt đầu lựa lời, lòng bắt đầu hối hận, lẽ nên nuông chiều con như

: “Chuyện thể đổi nữa , tháng sáu các con sẽ thành , con cứ yên tâm đợi gả . Ta con hài lòng với hôn sự , nhưng tương lai Liễu Ngũ sẽ gia gia con giúp đỡ, gì cũng cho con trở thành cáo mệnh phu nhân.”

“Nương thật sự giúp con ?” Dư Thục Nữ vẫn chịu từ bỏ.

Dư phu nhân mặt : “Người , đưa Thất cô nương về phòng, để ý cô nương cho .”

Dư Thục Nhã thấy mẫu như thì nàng thể đòi gì từ bà .

Nàng cam lòng bỏ , về phòng tát má nha bên cạnh một cái: “Lúc nãy các ngươi mở miệng cầu xin giúp hả?”

Nha tát tới mức đầu óc choáng váng, kịp hồn vội vàng quỳ xuống nhận sai: “Nô tỳ đáng chết!”

“Ngươi quả đúng là đáng chết!” Dư Thục Nhã giơ chân đá nha đó lăn đất, nổi giận bước trong phòng.

Thấy nàng bỏ , nha mới cố gắng dậy, may mà bên cạnh đỡ lấy mới ngã xuống nữa.

“Trân Châu ?” Một nha khác mở miệng hỏi thăm. Trân Châu lắc đầu: “Ta , chúng mau trong hầu hạ .”

Trân Châu cố nhịn cơn đau ở ngực, giả vờ như việc gì mà tiếp tục việc. Mãi tới nửa đêm, khi Trân Châu về nơi ở của , cởi y phục thấy một mảnh xanh tím.

Nàng cầm thuốc mỡ xoa lên, xuống giường ngủ .

Loading...