Một lúc , nàng : “Nếu cũng chỉ là nếu, bởi vì nếu sẽ mãi mãi xảy , mà giờ nhắc tới cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa .”
“ nàng bây giờ như , chúng đều còn sống, quán hoành thánh của nàng vẫn thể mở cửa.” Chu Thừa Tự .
“Nếu như hai thì bỏ nó chứ?” Tế Nữ vui đáp.
“Không, nàng sẽ bỏ. Ta nàng chắc chắn cũng đang chờ đợi tới cứu , nếu sẽ chỉ đơn giản như lúc , nếu nàng để ôn dịch lan , bộ trong Lâm Hải phủ thành c.h.ế.t bao nhiêu . Nàng xa như nàng tưởng , cũng chẳng gì là thể tha thứ cả. Vậy nên, xin nàng đừng tự hạ thấp bản như .” Chu Thừa Tự như đang cầu xin: “Những chuyện đều qua , nàng là Tế Nữ, về sẽ ai nàng vui nữa.”
Tế Nữ dường như đánh trúng điểm yếu, chống hai tay lên bờ biển, siết chặt lấy cát mịn, nàng bắt đầu hỗn loạn, trốn tránh những điều : “Hôm nay chuyện với là đủ , đây.”
Nàng xoay , nhưng lúc Chu Thừa Tự nhảy khỏi mỏm đá, nhào về phía , ôm chặt lấy nàng.
Sóng biển đẩy cả hai sát bờ, cả Chu Thừa Tự ướt đẫm, vẫn chịu buông tay . Tứ Nữ trong lòng thì căng cứng cả , hai tay để ở .
Đây là đầu tiên nàng khác ôm lấy, cảm giác thật ấm áp.
“Mặc dù bảo nàng ở , cũng hứa hẹn chăm sóc cho nàng cả đời, nhưng nàng thuộc về biển rộng. Nếu để chăm sóc nàng, thà rằng để nàng tự do sống hết cuộc đời , còn bó buộc nữa.” Chu Thừa Tự dựa trán trán nàng , nàng : “Lần nàng rời thì đừng đầu nữa. Đi , ở đây nàng.”
Tế Nữ cảm giác vòng tay ôm thả lỏng, nàng ngẩng đầu đối mặt với , cuối cùng xoay về biển sâu.
Cái đuôi của nàng vung vẩy, bóng dần hòa làn nước biển xanh sẫm.
Chu Thừa Tự bên bờ biển một lúc lâu, mãi tới khi còn thấy bóng dáng của nàng nữa vẫn chịu rời .
…
Tế Nữ bơi mãi biển sâu, trong đầu nàng trống rỗng, chỉ rời bờ biển thật xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-232.html.]
Tới khi nàng mệt , thể bơi nữa mới nhận , từ khi nào mà nàng ở đáy biển, giao dịch với nàng đang ở ngay mặt.
“Tới ?” Phó Yểu hỏi.
Tế Nữ lấy thanh kiếm chôn lớp bùn lên cho nàng, : “Cảm ơn.”
Chu Thừa Tự đúng, nàng đang chờ đợi một sự cứu giúp, may mắn là nàng chờ .
“Đừng khách sáo. Về gì?” Phó Yểu hỏi.
“Có lẽ là sẽ tìm các giao nhân khác.” Tế Nữ đáp: “Dù cũng bao giờ lên đất liền nữa.”
“Ồ, đó là một quyết định đúng.” Phó Yểu tán thành: “Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, đây.”
“Được.”
Hai chào tạm biệt , Tế Nữ nàng biến mất tại chỗ, tiếp tục bơi xuống sâu hơn.
Phó Yểu cầm kiếm về đạo quan, cũng mặt đầy đủ, thấy thanh kiếm như , ai nấy đều tò mò.
Phó Yểu kể đại khái câu chuyện, Tam Nương : “Thật nếu Chu gia đồng ý thì Tế Nữ vẫn thể ở Chu gia.”
“Bản Tế Nữ là kết quả của giao nhân và con , nàng thể để hài tử của cũng chịu khổ giống chứ?” Phó Yểu : “Nếu nàng và Chu Thừa Tự ở bên , thể động phòng cả đời ? Người khác phận của nàng thì thôi, nhưng một khi lộ ngoài, cả Chu gia đó đều gặp xui xẻo. Câu “ tộc , tất dị tâm” cũng là chơi.”
“Hầy.” Tam Nương thở dài, nghĩ tới cảnh của , đột nhiên thấy buồn hơn hẳn.
Triệu Hưng Thái bên cạnh chú ý tới việc khác: “Nghĩa là, bát canh hoành thánh vì độc của giao nhân nên mới tươi ngon như thế? Chỉ một ít nọc độc thôi mà ngon tới , nếu thêm nhiều chút…”
“Thêm nhiều một chút thì ngươi thể mãi mãi ở đạo quan kiếm tiền cho .” Phó Yểu : “Có điều là kiếm tiền âm phủ.”