“RÀO!”
Một cơn sóng vỗ tới chân Chu Thừa Tự, bóng dáng cũng càng lúc càng gần, cách chỉ hai bước, để lộ gương mặt của lên mặt nước, đuối cá bên thì chìm trong mặt biển.
“Không thấy dáng vẻ của ?” Chu Thừa Tự thấy giọng của nàng : “Hiện tại thấy đấy.”
Cho dù đó Chu Thừa Tự nghĩ tới điều , nhưng khi thật sự thấy hình dáng thật của nàng, trong lòng vẫn đau khổ: “Tế Nữ.”
Hắn thà rằng mặt là nàng, thì nàng sẽ chẳng cần chịu nhiều đau thương đến thế.
“Chàng sợ ?” Tế Nữ cong đuôi cá lên, để thấy rõ hơn một chút.
“Đuôi của nàng .” Chu Thừa Tự cố nhịn rơi nước mắt: “Bọn họ , đôi mắt của nàng màu xanh lam. Vậy nên việc mà nàng rằng thể chữa cho , chính là dùng đôi mắt của nàng để đổi ?”
“ thế, thích món quà ?” Tế Nữ hỏi: “Đây là thứ duy nhất thể trả ơn cho Chu phu nhân. On nghĩa năm đó, vẫn luôn nhớ rõ.”
“Xin .” Chu Thừa Tự : “Nếu năm đó dẫn nàng thì .”
Tế Nữ mỉm : “Người lương thiện sẽ luôn thấy chuyện đủ, ác độc thì thấy chuyện hề tàn nhẫn. Chàng cần tự trách, thù của , tự báo. Tên cầm thú và nhi tử của ông c.h.ế.t trong gió lốc, mà là cố ý lật thuyền, khiến bọn họ c.h.ế.t đuối biển.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-231.html.]
“Chàng khi đó bọn họ sợ hãi tới mức nào , trong lòng cũng thoải mái. Buồn nhất là, tên cầm thú khi c.h.ế.t còn cầu xin cứu nhi tử của . Nói rằng tội của ông tuy thể tha, nhưng hài tử là vô tội.”
Nói tới đây, Tế Nữ lạnh: “Ông cũng dám nhắc tới hai chữ “vô tội” ? Thế là cho ông một thanh gỗ, để ông tận mắt chứng kiến cảnh con c.h.ế.t như thế nào, giống như lúc ông g.i.ế.c nương mặt . Chu Thừa Tự, đáng thương như nghĩ , tay của dính m.á.u .”
“Bọn họ c.h.ế.t là đáng tội.” Chu Thừa Tự : “Bọn họ nên đối xử với nàng như thế.”
“Ta đáng sợ như , còn bênh vực ?” Tế Nữ hỏi. “Nàng chỉ đáng sợ với kẻ ác mà thôi.”
“Chàng sống với chỉ mới ba tháng mà tin tưởng là . Chu Thừa Tự, chấp nhận tặng đôi mắt cho là vì từng chịu ơn nhà , nhưng chuyện nghĩa là .” Tế Nữ : “Có tại hoành thánh ngon tới ? Khi mà khác bắt chước cỡ nào cũng .”
“Là vì nó bỏ thêm nọc độc của giao nhân. Cũng giống như nọc độc của cá nóc, bỏ một chút sẽ cảm giác gì kì lạ, chỉ mùi vị của món ăn thơm ngon hơn mà thôi. ngày qua ngày, chất độc càng ngấm càng sâu, cuối cùng trúng độc sẽ chết.”
“Điều đáng sợ của giao độc chỉ một c.h.ế.t , mà là nó sẽ lan ngoài như ôn dịch . Các nên cảm tạ Chu lão thái gia mới đúng, lúc đó nếu ông ngăn cản mấy ăn thịt nương của thì Lâm Hải phủ thành biến thành địa ngục lâu . Hiện giờ, bọn họ cũng nên cảm ơn Chu phu nhân .”
Chu Thừa Tự ngờ lưng còn che giấu nhiều chuyện tới , hai mắt mở to như thể tin nổi.
Tế Nữ thấy gì, giễu hỏi: “Sợ ?”
Chu Thừa Tự lắc đầu: “Xin .” Hắn thêm nữa: “ vẫn tin rằng nếu gặp những chuyện , nàng chắc chắn sẽ thành như thế.”
Lần , tới phiên Tế Nữ im lặng.