Hơn nữa, đôi mắt của tiểu cô nương đó hình như cũng màu xanh lam. Khi đó bà chỉ vô tình lướt qua, nên cũng thấy rõ, về càng nhớ tới việc .
Hôm nay bước chân đây, bà chợt nghĩ tới.
Nếu đôi mắt của tiểu cô nương thật sự màu xanh, Tế Nữ chẳng là…
Chu Thừa Tự gì.
Tên cu li dẫn đường nhiều: “Trước Cao gia thôn nhiều , những năm qua hiểu vì mà nhiễm bệnh tăng cao, c.h.ế.t liên tục, ai tra nguyên nhân. Về , đồng ý gả đây càng lúc càng ít, nhà nào chút tiền cũng chọn rời thôn, thế là trong thôn cứ bớt dần.”
Bảo khí trong thôn lúc nào cũng bi thảm như . Chu phu nhân nghĩ bước từng bước thôn.
Người trong thôn ý định của Chu phu nhân, còn nhận tiền bạc từ bà thì lập tức gì đó, kể bộ chuyện xảy khi Tế Nữ còn nhỏ.
“Các vị hỏi Tế Nữ bán hoành thánh ở bến tàu đúng ? Số của nàng cũng thật khổ.” Một phụ nhân lớn tuổi : “Tế Nữ là nữ nhi của Cao Tường, tuy là nữ nhi nhưng khác nào kẻ hầu hạ. Vừa năm tuổi Cao Tường bắt việc, chuyện gì cũng sai nàng , còn cho nàng ăn no, đánh chửi cũng chỉ là việc thường ngày.”
“Cao Tường và nhi tử ở trong nhà ăn bánh bao trắng thơm tho, Tế Nữ bên ngoài chỉ ăn trấu ăn cám. Trấu là vỏ của hạt gạo mài , lớn còn ăn nổi chứ gì tới tiểu hài tử.”
“Lúc sáu tuổi, Tế Nữ theo Cao Tường biển, quăng lưới kéo lưới đều là nàng , đôi khi chúng về lúc nửa đêm còn thấy Tế Nữ bên ngoài cửa nhà việc.”
“Ta nhớ một năm, trong thôn một vị phu nhân tới mua hải sản, vị phu nhân đó tấm lòng bồ tát, thấy Tế Nữ chỉ mặc một món y phục mỏng manh giữa mùa đông lạnh lẽo, ở giữa phòng mà run rẩy thôi, bà lập tức sai cho nàng một chiếc áo bông. Kết quả Tế Nữ về nhà, áo bông Cao Tường lấy cho nhi tử mặc. Mặt Tế Nữ lúc đó đông lạnh tới xanh mét, buổi tối ngủ trong chuồng heo, ôm heo sưởi ấm mới sống nổi.”
“Có lẽ ông trời thương xót, năm Tế Nữ chín mười tuổi, cả nhà bọn họ biển bắt cá, kết quả gặp lốc xoáy, Cao Tường và nhi tử đều c.h.ế.t ngoài biển, Tế đưa lên bờ và còn sống, đó mới những tháng bình yên .”
Mỗi nhắc tới chuyện cũ, trong thôn đều than thở rằng Tế Nữ khổ.
Chu phu nhân cũng ngờ từng tặng áo bông chính là Tế Nữ, bà vẫn còn đang kinh ngạc thôi, nhi tử bên cạnh lên tiếng: “Lúc đó nàng sống kham khổ như , các ngươi từng vươn tay giúp đỡ nàng ?”
Câu hỏi dứt, bộ xung quanh đều im lặng.
Rất nhanh lên tiếng: “Đều là chuyện nhà khác, chúng thể gì bây giờ?”
Có mở màn, những khác cũng bắt đầu hùa theo: “ thế, cho dù chúng giúp tạm thời thì cũng chẳng giúp cả đời. Dù cũng là nữ nhi nhà khác, chúng giúp đỡ thì lợi ích gì chứ?”
Chu Thừa Tự những con dính đầy bùn lầy mặt , trong lòng nhịn sự ghê tởm. Hắn đột nhiên lên, với Chu phu nhân: “Nương, chúng thôi.”
Hắn thể trách những thấy c.h.ế.t cứu, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
Hóa nàng trải qua nhiều chuyện kinh khủng tới thế, mà từng nàng than thở nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-230.html.]
Chu phu nhân cũng thích những thôn dân , bà lên, khỏi thôn cùng nhi tử .
Mãi tới tận khi rời khỏi Cao gia thôn, Chu Thừa Tự mới hỏi mẫu : “Nương, đánh cá từng hiến… nhân ngư, cũng là của thôn ?”
Lúc nãy quên hỏi chuyện .
Chu phu nhân ngờ vòng tới vòng về tới chuyện , bà ngơ ngác một lúc, nhịn mà nhớ chuyện xảy khi đó.
Bà nhớ rõ, lúc đó mua nhân ngư rêu rao chuyện khắp phủ thành, ai nấy đều nhân ngư thật sự tồn tại , còn bán nhân ngư thì…
“Ta chỉ nhớ rõ câu chuyện giống với chuyện Nhị Lang kể, là một đánh cá.” Chu phu nhân tới đây thì chợt phản ứng : “Ý con là, đánh cá chính là cha của Tế Nữ?”
Chu Thừa Tự nhắm mắt, sai trở hỏi chuyện Cao gia thôn.
Người hầu nhanh chóng trở về: “Bẩm công tử, bán nhân ngư khi đó đúng là Cao Tường.”
Chu Thừa Tự xong đoán vài điều.
Nhân ngư để một hài tử…
“Nương.” Hắn cảm giác bản gần như thở nổi, hốc mắt như chảy cái gì đó: “Ngài về .” Giọng của khàn đặc: “Con ở đây thêm một lát.”
Chu phu nhân thấy cảm xúc của nhi tử , bà chuyện là như thế nào nhưng cũng hiểu bây giờ là lúc để hỏi: “Ta chờ con ở bến tàu.”
Bà an tâm.
“Được.” Chu Thừa Tự : “Con tới bờ biển một chuyến, ngắm biển xong sẽ về tìm ngài.”
“Phúc An, theo công tử.” Chu phu nhân dặn dò.
Chu Thừa Tự cũng từ chối, nhưng vẫn bảo Phúc An cách một đoạn xa.
Gió biển lạnh, giống như từng lưỡi d.a.o nhỏ quất lên gương mặt, hai mắt mở to, giọt nước mắt theo gió biển rơi xuống
Chu Thừa Tự mặt biển rộng màu xanh sẫm, bước từng bước dọc theo bờ biển.
Hắn , chỉ thấy nàng, đó ôm lấy nàng .
Sóng biển vỗ lên bờ, Chu Thừa Tự tới khu đá ngầm. Hắn bước lên từng cục đá phủ kín rêu xanh, tới mỏm đá gần mặt biển nhất.
Mặt biển mênh m.ô.n.g từng chứng kiến hết thảy cuộc đời của nàng, liệu còn giữ nước mắt của nàng ?
Một tiếng “ào ạt” vang lên, sóng biển vọt tới, Chu Thừa Tự xém chút gió biển thổi ngã, chính lúc , thấy một bóng hình chậm rãi bơi về phía .