TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:07:39
Lượt xem: 14
Mấy tháng trước, Giang chưởng quầy chỉ biết vị khách bí ẩn này họ Phó, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng từ cách nói năng, kiến thức và cách cư xử thì nàng cảm thấy người này không phải là người bình thường.
Sau khi Liễu Ngũ Lang của Liễu gia xuất hiện thì nàng càng chắc chắn điều đó.
Giang chưởng quầy thấy, cho dù bản thân có đoán sai, thì việc vị Phó cô nương này xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất vẫn sẽ trở thành cứu tinh duy nhất của họ.
Có điều nàng xem đối phương là cứu tinh, nhưng lại có kẻ thấy người này là tới kiếm chuyện. Gã thủ lĩnh hung ác giơ chân đá văng chiếc ghế bên cạnh, trợn mắt quát: “Mắt các ngươi bị mù cả rồi à, không thấy lão tử đang đòi nợ hả? Còn không mau cút đi!”
Gã còn chưa nói xong, Phó Yểu đã vung ống tay áo, mười mấy tên côn đồ cứ thế bị hất bay ra ngoài: “Ồn ào quá.”
Giang chưởng quầy nhìn cái lỗ lớn trên cửa tửu lầu mình, khung cửa còn lung lay sắp đổ, mọi người đều âm thầm nuốt nước bọt.
Hóa ra vị này còn là cao thủ võ lâm à?
Phó Yểu thấy bọn họ nhìn về phía cửa sổ lọt gió, an ủi nói: “Dù sao tửu lầu này cũng sắp không thuộc về các ngươi nữa, có hỏng cũng không cần sửa, đừng đau lòng.”
Câu này… càng khiến người ta đau lòng hơn.
Giang chưởng quầy kịp phản ứng lại, nàng cười khổ nói: “Ngài đã biết hết rồi sao?”
“Ở bên ngoài có nhiều người bàn tán tới vậy, ta muốn không biết cũng khó.” Phó Yểu dùng tay gãi lỗ tai.
Đã nói tới mức này, Giang chưởng quầy cũng bất chấp tất cả: “Đại Lang thiếu nợ ba vạn lượng bạc, số tiền này chúng ta không kiếm nổi. Phó cô nương, không biết cô nương có dư giả hay không?”
“Chỉ là ba vạn lượng mà thôi, tất nhiên ta có. Có điều ta cho các ngươi mượn, các ngươi có đồng ý trả giá tương đương không kìa?” Phó Yểu chậm rãi nói.
Phu thê Giang chưởng quầy nghe vậy thì lập tức mừng rỡ như bắt được cọng rơm cứu mạng, đợi tới khi bọn họ nghe thấy nửa câu sau, mới phát hiện cọng rơm này có lẽ có độc.
“Ngài muốn thứ gì?” Mặc dù hỏi thế, nhưng phu thê Giang chưởng quầy cũng cho rằng vị cô nương này muốn tửu lầu của bọn họ.
“Đôi mắt.” Câu trả lời của Phó Yểu đều nằm ngoài ý muốn của mọi người: “Ta cần một đôi mắt.”
Nàng sai người giấy thả kiệu xuống, nâng một chiếc bàn tới giữa bọn họ, ý bảo cả nhà ba người bọn họ ngồi xuống: “Trong ba người các ngươi, đôi mắt của ai cũng được. Chỉ cần các ngươi đồng ý cuộc giao dịch này, ba vạn lượng sẽ thuộc về các ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, Tam Nương và Đại Lang đã nâng một chiếc rương tới, mở ra trước mặt mọi người, bên trong lấp lánh ánh sáng rực rỡ của vàng.
Sức hấp dẫn của tiền tài thu hút mọi ánh nhìn, nhưng không ai thấy vui vẻ. Nàng mang theo nhiều tiền như vậy, chứng tỏ có chuẩn bị rồi mới tới. “Ngài muốn đôi mắt làm gì…” Giang chưởng quầy khó khăn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-23.html.]
Phó Yểu thuận miệng bịa chuyện: “Ta đang luyện chế một phương thuốc giữ mãi thanh xuân, cần một đôi mắt nghiền thành thuốc dẫn. Viên thuốc như vậy mới có thể mãi mãi giữ gìn khuôn mặt xinh đẹp của ta.”
“Ọe…” Dương Ảnh tưởng tượng tới hình ảnh đó, không nhịn được mà nôn mửa tại chỗ.
Động tác này khiến Phó Yểu chú ý tới hắn ta: “Theo tình lý thì ai gây họa người đó chịu. Mắt của người trẻ tuổi là đôi mắt ta thích nhất, không thì dùng của hắn đi.”
“A! không không không!” Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy vội vàng từ chối.
“Ồ? Không muốn giao dịch?”
“Giao dịch, giao dịch.” Phu thê Dương thị vội nói.
“Vậy thì dùng đôi mắt của ai giao dịch?” Phó Yểu tỏ ra hứng thú. Hai người chìm vào im lặng.
Sau một hồi lâu, Giang chưởng quầy nói: “Không thể đổi điều kiện khác sao?”
Phó Yểu nhún vai: “Trên người các ngươi chỉ có đôi mắt là hợp ý ta.”
Sau khi chắc chắn rằng cuộc giao dịch này không phải là một trò đùa, không khí lại chìm vào im lặng.
Một nén nhang sau, Dương đầu bếp đang định lên tiếng, đã bị Giang chưởng quầy dành trước.
“Lấy mắt của ta đi.” Nàng nói. Mọi người đều cảm nhận được cảm xúc của nàng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, giọng nói còn đang run rẩy: “Bọn họ đều không thể mất, cứ lấy của ta.”
“Không được!” Dương đầu bếp vội vã can ngăn: “Không ai được đổi cả, cùng lắm thì bỏ tửu lầu này!”
“Chàng câm miệng!” Giang chưởng quầy lạnh giọng quát lớn: “Tửu lầu này là ta bỏ công sức mười tám năm gây dựng, chàng nói bỏ là bỏ đấy hả? Nếu không có tửu lầu này, các ngươi ăn gì, uống gì? Tiền để Đại Lang cưới thê tử, đọc sách lấy đâu ra?”
“Dù sao cũng sẽ có cách khác chứ?” Giọng điệu của Dương đầu bếp gần như cầu xin: “Chúng ta có thể mở một tửu lầu khác.”
“Biện pháp cái rắm, chàng cho rằng chúng ta còn có thể bắt đầu lại hay sao!” Hiếm khi Giang chưởng quầy nói lời thô tục. Có lẽ nàng muốn trút giận lên người phu quân một chút, sau đó mới bình tĩnh lại: “Nghe lời ta. Chàng là đầu bếp, cần đôi mắt. Đại Lang đọc sách cũng cần mắt. Đợi giải quyết xong chuyện này, chúng ta hòa li đi.”
“Nàng nói điên khùng gì vậy?” Dương đầu bếp nói: “Không có tửu lầu thì dựa vào tay nghề của ta, chúng ta vẫn có thể sống sót. Còn việc hòa li, nàng đừng mong nghĩ tới.”
“Cha.” Dương Anh lúc này đã nôn xong, hắn ta ngồi thẳng trên ghế, cười lạnh nhìn Giang chưởng quầy: “Cha đừng bị thủ đoạn lấy lùi làm tiến của nữ nhân này hù dọa. Bà ta dám móc mắt của mình ra hả? Không, bà ta không dám đâu. Giờ bà ta nói mấy lời này chỉ để giả mù sa mưa mà thôi, chỉ để cha cảm động, thực tế thì bà ta chẳng mất gì cả, còn đổi được danh tiếng.”
Dương Anh còn chưa nói xong, Dương đầu bếp đã vung tay tát vào mặt hắn ta một cái: “Súc sinh.”
Dương Anh lấy lại tinh thần, nhổ m.á.u trong miệng ra, chế giễu nói: “Cha xem, cha còn vì tiện nhân này mà đánh con.”