Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-03-28 01:21:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi tìm khắp Chu phủ cũng tìm .

Chu phu nhân lập tức sai gọi quản gia quản lý nội viện và ngoại viện tới, hỏi thử xem từ sáng tới nay thấy thiếu phu nhân ngoài , nhưng tất cả đều chỉ nhận đáp án .

“Chẳng lẽ một sống sờ sờ như thể biến mất để dấu vết ?” Trong lòng Chu phu nhân cũng cảm thấy chuyện .

“Phúc An, bây giờ ngươi lập tức tới tiệm hoành thánh bên bến tàu Đông Hải.” Chu Thừa Tự : “Thôi, để tự .”

“Tiệm hoành thánh? Tiệm hoành thánh nào?” Chu phu nhân hiểu ý .

thấy nhi tử ngoài, trong lòng tuy lo lắng, bà vẫn chuẩn xe ngựa, cùng chung với .

Phó Nhị Lang cũng theo, điều Chu phu nhân bắt ở yên trong nhà: “Ta và đại ca đều ngoài, các con ở nhà giúp cha, lẽ sẽ tới đấy.”

Chu Nhị Lang đành .

Lúc ngoài, Chu phu nhân hỏi Chu Thừa Tự: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tại tới bến tàu Đông Hải?”

Từ chỗ bọn họ tới bến tàu Đôn Hải còn một đoạn đường dài, xe ngựa cũng mất gần nửa ngày.

“Tế Nữ là chủ tiệm hoành thánh đó.” Chu Thừa Tự đáp.

Vì hai mắt của thấy gì nên tai thính, nhiều giọng , chỉ cần qua một thể nhớ kỹ. Mỗi tháng gần như đều thấy giọng của Tế Nữ, nên mới quen thuộc, ngày thành , nàng là ai.

Chu phu nhân cũng nhớ mang máng ở bến tàu một tiệm hoành thánh, những chuyện khác thì hề gì. Bà dáng vẻ chắc chắn của nhi tử, chỉ đành nối bước theo .

Lúc cả hai tới tiệm hoành thánh, cửa tiệm đóng.

Bến tàu ngày mùng một lạnh, nhưng xung quanh vẫn vài cu li chờ việc.

Bọn họ thấy đôi mẫu tử xuống xe, mở miệng : “Trong đó ai . Cửa hàng đóng lâu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-229.html.]

Chu Thừa Tự thể thấy , bên ngoài cửa và then cài dính một tầng bụi dày, rõ ràng hôm nay ai tới đây cả.

“Các ngươi nàng ?” Chu Thừa Tự hỏi mấy tên cu li.

“Các ngươi hỏi Tế hả? Ba bốn tháng , nàng đột nhiên treo bảng đóng cửa, đó thấy mở nữa.” Có một tên cu li quen Tế Nữ : “Có lẽ là .”

“Ba bốn tháng ?” Chu phu nhân hỏi .

Tế Nữ bước nhà bà đúng là ba tháng , còn khi đôi nam nữ trẻ tuổi tìm bà thương lượng điều kiện thì sớm hơn vài ngày, cộng đúng là hơn ba tháng.

“Rời ? Nàng còn nào ? Những đó ở ?” Chu Thừa Tự hỏi tiếp.

Đám cu li cuối cùng cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, cảnh giác hỏi: “Các ngươi tìm nàng cái gì?”

“Các ngươi đừng hiểu lầm.” Chu Thừa Tự đưa tay ống tay áo của , cuối cùng vẫn là Chu phu nhân để ý đến hành động của , lấy một cây trâm vàng đầu xuống, đưa cho đám cu li, hỏi: “Chúng tới tìm , đó chúng chủ tiệm giúp một việc lớn, hôm nay tới đây là để trả ơn. Kết quả tới tin nàng còn ở đây, nên hỏi thăm nơi ở của nàng, xem thể tìm , cũng coi như là giải quyết một chuyện trong lòng.”

Những điều Chu phu nhân hề quan trọng, thứ quan trọng chính là cây trâm bằng vàng của bà .

Đám cu li ngờ còn chuyện như thế, vội vàng chạy tới cướp cây trâm vàng, đáp: “Vị phu nhân, thiếu gia , thấy hai vị cũng là tiền, chắc là sẽ chuyện gì hại tới Tế . Tế , suốt nhiều năm qua, nàng vẫn cô đơn một .”

“Nàng ? Cha nương nàng ?” Chu phu nhân rõ ràng hiền hòa hơn nhi tử nhiều, cũng dễ khiến khác buông lỏng cảnh giác.

“Nữ tử đó tội nghiệp.” Một tên cu li : “Mười mấy năm nàng mất nương, đó cả phụ lẫn đều c.h.ế.t trong cơn gió lốc. Cụ thể sự việc thì chúng , nếu các ngươi thể dẫn các tới Cao gia thôn, nơi đó lẽ sẽ việc.”

Chu phu nhân nhi tử của một cái, đáp: “Được, phiền các ngươi dẫn đường.”

Cao gia thôn cách bến tàu Đông Hải xa, chừng hai dặm. Ấn tượng đầu tiên mà Cao gia thôn mang là sự nghèo nàn, lạc hậu, dù lúc đang là năm mới thì khí thảm hại vẫn bao trùm khắp thôn làng.

Chu phu nhân thấy nơi thì đột nhiên nhớ một việc: “Trước từng tới đây.” Bà với nhi tử: “Lúc đó con vẫn còn nhỏ, cỡ tám tuổi, dẫn con tới đây mua ít hải sản.”

Hải sản mùa đông béo mập như mùa thu, nhưng vì trời lạnh nên dễ bảo quản hơn, thể gói chuyển tới phương bắc. Khi đó Chu gia bận rộn, chỉ dựa một Chu lão gia thì quá vất vả, bà sợ nếu trễ việc dâng quà sẽ mấy vị đại quan vui, nên mới tự ngoài chuyện .

“Lúc ở bờ biển, thấy một tiểu nữ hài cõng một sọt hải sản bán, thấy tuổi tác nàng còn nhỏ, y phục mỏng manh, nên mới bảo con cầm một cái áo bông qua cho nàng.”

Loading...