Bầu khí trong bữa cơm tất niên của Chu gia ấm áp, Tế Nữ là mới tới, Chu phu nhân để tâm, còn cố ý dặn đầu bếp món mà Tế Nữ thích, đặt mắt nàng, để nàng khỏi vươn tay xa.
Sau khi ăn xong, các trưởng bối mới phát lì xì, Tế Nữ cũng nhận lì xì giống các nữ nhi Chu gia, Chu phu nhân hề vì để ý nàng mà bất công với ai.
Tế Nữ cũng thấy sự quan tâm và chăm sóc từng chút một, mỉm bên cạnh, cả nhà quây quần bên chuyện, cảm nhận khí ấm áp đêm giao thừa .
Ngay khi tiếng chuông đại diện cho năm mới vang lên, Chu lão gia và Chu phu nhân tặng cho mỗi trong nhà một lá bùa bình an, đó mới đuổi về phòng ngủ.
“Cả hai cũng về phòng .” Chu phu nhân : “Mùng một cần dậy sớm chúc tết, tới mùng hai các con sẽ bận rộn lắm đấy.”
“Vâng, chúng con về .” Tế Nữ , vươn tay nắm tay Chu phu nhân, chân thành : “Nương, cảm ơn ngài. Đây là một năm mới mà thấy vui vẻ nhất.”
Chu phu nhân cũng nắm lấy tay nàng , : “Về năm nào con cũng sẽ vui vẻ như .”
“Vâng.” Tế Nữ gật đầu: “Chắc chắn là .”
Nàng xong thì buông tay Chu phu nhân xuống, đỡ Chu Thừa Tự về phòng .
Lúc bọn họ một nửa đường, bầu trời rơi tuyết, bông tuyết như những lông ngỗng lớn nhỏ, theo gió lạnh đáp xuống gương mặt họ.
Chu Thừa Tự đổi sang bên trái Tế Nữ, chặn gió lạnh cho nàng, đồng thời còn cầm tay nàng nhét túi sưởi ấm bằng lông thỏ của .
“Tuyết rơi .” Tế Nữ những bông tuyết lả tả bầu trời: “Đẹp quá.” “Nếu nàng thích, chúng thể ở đây ngắm một lúc.” Chu Thừa Tự .
“Không cần.” Tế Nữ dẫn về phòng: “Có nhiều thứ đầu tiên thì thấy , lâu thấy nó bình thường. Hôm nay còn bôi thuốc, về bôi .”
Chu Thừa Tự tất nhiên là theo nàng .
Về phòng, Tế Nữ cầm thuốc mỡ bôi lên hai mắt Chu Thừa Tự. Lúc nãy thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, bây giờ phòng, chậu than sưởi ấm, Chu Thừa Tự dần thấy buồn ngủ.
Sau khi rửa mặt xong, Chu Thừa Tự nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Tế Nữ chắc chắn hôn mê sâu, lúc mới lấy một con hạc giấy từ trong lòng , đó là con hạc giấy Phó Yểu cho khi nàng thành .
Nàng đặt hạc giấy ánh nến, chẳng mấy chốc đẩy cửa .
“Quyết định nhanh thế ? Còn tưởng rằng ngươi nán Chu gia tới hừng đông chứ.” Phó Yểu quét tuyết xuống, Tế Nữ: “Mặt thêm chút thịt kìa, xem ngươi sống ở Chu gia cũng tệ.”
“Cả nhà bọn họ đều là , chăm sóc chu đáo.” Tế Nữ : “Rõ ràng đưa điều kiện để ép bọn họ chấp nhận Chu gia, mà họ hề vì thế mà xa lánh sỉ nhục , còn luôn để ý tới cảm xúc của ,
đặt lên . Nếu tự cảm nhận những điều , thật sự tin nổi đời như .”
“Con , nên chứng minh chỉ bằng một đống vô tội.” Phó Yểu : “Nếu ngươi quyết định thì bắt đầu .”
Tế Nữ vén màn giường, ngắm nam tử đang ngủ đó: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-228.html.]
…
Một đêm mộng mị, khi Chu Thừa Tự tỉnh , chỉ cảm thấy cả vô cùng khỏe khoắn.
Hắn linh hoạt xuống giường, chuẩn dậy, đó đột ngột nhận , dường như thể mơ hồ thấy cảnh tượng mắt.
Chu Thừa Tự cố nén cảm giác mừng như điên lòng, sức chớp mắt, tới khi mở nữa, thứ hiển hiện rõ ràng.
Màn giường, cột nhà, thậm chí là hoa văn điêu khắc cột cũng thể thấy hết.
“Ta .” Hắn lẩm bẩm một tiếng, đó vui vẻ kêu lên: “Hai mắt của khỏi . Phó Tế, thấy !”
Hắn nhanh chóng vén giường lên, nhưng ở đó chẳng bóng nào cả.
Hắn cho rằng Tế Nữ thức dậy và ngoài, lập tức gọi nha y phục giúp .
Nha đầu thấy đôi mắt của , đối phương “A!” một tiếng: “Đại thiếu gia, mắt của ngài…”
“Hai mắt của khỏi .” Chu Thừa Tự .
“Không , đôi mắt của ngài… tại màu xanh lam?”
Chuyện đôi mắt của đại thiếu gia khôi phục và biến thành màu xanh lam như thiếu phu nhân truyền khắp Chu phủ, Chu phu nhân nhận tin thì tới ngay, thấy nhi tử đang ngừng tìm kiếm ai đó.
“Thừa Tự?” Chu phu nhân đôi mắt của nhi tử, quả nhiên nó giống hệt với con dâu bà , bà vươn tay vẫy mặt nhi tử, như thể tin : “Con thật sự thấy ?”
Chu Thừa Tự mẫu già nhiều của , hai tay ôm lấy vai bà : “Nương hơn nhiều, cây trâm vàng cũng hợp với ngài.”
Câu trả lời của nhi tử Chu phu nhân thể chắc chắn sáng mắt .
Chu phu nhân ngờ hy vọng bà chờ đợi suốt nhiều năm cuối cùng cũng thành sự thật, vui tới mức bật : “Tên tiểu tử khốn khiếp nhà ngươi, nương lo chết.”
Chu Thừa Tự mặc cho Chu phu nhân đ.ấ.m từng quyền mềm như bông lên , liên tục mở miệng an ủi.
Một lúc , những khác cũng đồng loạt chạy tới, vui vẻ mãi mới bình tĩnh trở .
lúc , Chu Nhị Lang hỏi: “Sao đại tẩu ở đây?” Bình thường đại tẩu và đại ca luôn như hình với bóng.
“Nàng tới chỗ ?” Chu Thừa Tự hỏi.
“Không.” Chu phu nhân đáp: “Giờ vẫn còn sớm, tới thời gian các con tới chào hỏi. Có lẽ nàng chỗ khác, các ngươi mau tìm thiếu phu nhân , cho nàng tin .”
Nha lập tức chạy ngoài, trong đầu Chu Thừa Tự nhớ tới lời đêm tân hôn.
Nàng rằng nàng chỉ ở ba tháng. Tính tới bây giờ, tròn ba tháng.
Trong lòng Chu Thừa Tự nổi lên một dự cảm lành, lập tức cho gọi bộ nha trong phủ tìm .