Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-03-28 01:19:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cha, thật sự từng thấy nhân ngư ạ? Sao nay con từng tới ?” Đây là chuyện mà giờ từng , tất cả đám trẻ tuổi trong Chu gia lập tức về phía phụ , ngay cả Chu Thừa Tự thường giữ im lặng cũng nhịn mà lộ vẻ tò mò.

Thấy đều tỏ thích thú, Chu lão gia đành thở dài : “Lý do mà kể cho các con chuyện là vì thấy nó thật sự quá tàn ác. Mười mấy năm , khi đó trong thành mua t.h.i t.h.ể của nhân ngư, mời tất cả những danh tiếng trong thành tới xem, xem xong thì phanh thây xẻ thịt, mời bộ khách khứa nếm thử thịt nhân ngư.”

“Cái gì?” Tất cả con cháu Chu gia xong đều thấy buồn nôn: “Trong sách nhân ngư một nửa là , một nửa là cá, dù bọn họ ăn nửa cá bên nhưng bên vẫn là hình mà? Người ăn thì còn cái gì nữa.”

.” Chu lão gia : “Vậy nên mới bảo chuyện quá tàn ác. Khi đó thái gia gia của các con vẫn còn sống, ngay khi chuyện lập tức chửi ầm lên, đám đó là một lũ ăn tươi nuốt sống, ngay cả con cũng dám ăn, khác gì loài cầm thú. Cũng chính vì câu của thái gia gia nên bữa tiệc kết thúc mấy vui vẻ. Cuối cùng t.h.i t.h.ể của nhân ngư đưa về biển, cũng tin là thật giả nữa.”

Tuy qua nhiều năm , nhưng mỗi nhớ chuyện lúc đó, ông đều thấy khó chịu trong lòng.

“May mà thái gia gia.” Chu Nhị Lang : “Nếu thì chỉ tưởng tượng tới cảnh những đó ăn thịt thôi con cũng thấy đáng sợ .”

“Ăn là sai trái, điều nhân ngư hại c.h.ế.t đánh cá ?” Chu Tam Lang hỏi: “Vậy nhân ngư cũng lành gì.”

Tế Nữ ở bên cạnh , nhịn mà thoáng liếc mắt về phía Chu Tam Lang. Cuối cùng vẫn đàng cúi đầu, gì nữa.

Chu phu nhân thấy khí bàn cơm , lập tức : “Ta gả cho cha các con cũng là vì chuyện . Khi đó phụ mẫu rằng lão gia tử là chính trực, thì con cái do ông dạy dỗ cũng sẽ chẳng kém bao nhiêu, nên mới đến quan sát phẩm tính của cha các con. Thường xuyên gặp mặt, các con cũng đời.”

“Vậy nên mới báo đáp.” Chẳng mấy chốc, cho qua đề tài .

Chỉ mỗi Tế Nữ là thêm gì cả, những ở đây lẽ nhận , nhưng Chu Thừa Tự mù nên các giác quan khác đều nhạy bén hơn thường, Chu phu nhân cũng nhận sự đổi của nàng.

Bọn họ nghĩ rằng chuyện của nhân ngư nàng thấy vui, Chu phu nhân đành lén bảo nhi tử khi về an ủi nàng chút, Chu Thừa Tự cũng đồng ý.

Sau bữa cơm, Tế Nữ về phòng, lười biếng dựa bên cửa sổ, vẻ mặt buồn bã.

Chu Thừa Tự thấy nên vẻ mặt bây giờ của nàng thế nào, nhưng suốt buổi sáng thấy giọng của nàng nên hỏi: “Hình như nàng vui, là chuyện về nhân ngư dọa sợ ?”

Tế Nữ lắc đầu, nhớ đến việc thấy thì khựng : “Câu chuyện mà Nhị Lang kể là sự thật.”

“Ồ?” Chu Thừa Tự ngờ lý do là vì chuyện : “Nhân ngư ý định hại đánh cá ?”

“Không .” Tế Nữ đáp: “Nhân ngư g.i.ế.c c.h.ế.t đánh cá là vì cưỡng h.i.ế.p nàng, còn nhốt nàng ở trong một hồ nước nhỏ suốt bảy năm trời. Trong thời gian đó, nhân ngư sinh cho đánh cá một đứa trẻ, nhưng sâu trong lòng nàng lúc nào cũng về với biển rộng. Ngay khi nàng thể trở về nữa mới tay với đánh cá, ai ngờ đánh cá ý định của nàng hành động , g.i.ế.c nàng đưa xuống biển, bịa câu chuyện xưa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-223.html.]

Làm gì chuyện dũng cảm chiến đấu với hải yêu, chỉ là một tên nam nhân đáng ghê tởm, che giấu việc ti tiện của nên mới bịa chuyện dối mà thôi. Mỗi một câu, một chữ trong câu chuyện đó đều dính đầy m.á.u tươi của nhân ngư.

Chu Thừa Tự im lặng một hồi, hỏi: “Đây là sự thật ? Sao nàng ?”

Tế Nữ đáp: “Chuyện chỉ , chỉ là do tất cả đều tin những gì tin mà thôi.” Chỉ cần chủ động điều tra sẽ phát hiện câu chuyện vô vàn sơ hở. mà ai để ý tới nỗi oan của một nhân ngư chứ?

“Được , nhắc tới chuyện nữa. Nói cho cùng, đa đều chỉ là qua đường.”

Chu Thừa Tự cũng bản nên gì lúc , bởi hiện giờ dù lật chuyện năm đó cũng đổi kết quả xảy .

“Ta sách.” Hắn nên chỉ đành sai cho : “Nàng cùng ?”

Tế Nữ từ chối lời mời của . Mặc dù nàng chữ, cũng hiểu những thứ chi, hồ, giả, dã , nhưng nàng thích cảm giác khác chú ý tới.

Kinh thành.

Phu nhân Vĩnh An hầu mới dâng hương ở chùa Hộ Quốc về.

Đã ba tháng từ lúc bà khỏi bệnh trúng gió , và cũng là lúc sinh mệnh của bà sắp kết thúc.

Để thể kéo dài tuổi thọ, bà quyên tiền khắp nơi, hy vọng thể cho bà thêm chút thời gian sống sót. Lần tới chùa Hộ Quốc cũng là thắp một ngọn đèn trường minh cho .

Trên đường về phủ, bà đột nhiên về, cảm thấy nơi đó chẳng khác nào nhà tù sẽ nhốt bà tới tận lúc chết, thể về trễ chút nào thì chút đó.

Ngay khi Vĩnh An Hầu phu nhân lệnh cho xe ngựa chậm , bà đột nhiên thấy bên ngoài gọi to: “A Dục!”

Nghe cái tên quen thuộc, bà mở mắt theo bản năng, bên ngoài, thấy một phụ nhân mặc vải bố đang gọi nhi tử của . Đứa con của nàng lưng về phía xe ngựa, trong tay xách một túi bột mì.

“A Dục mệt ?” Phụ nhân lau mồ hôi cho nhi tử, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng: “Hay là để nương gọi cha kéo xe đẩy tới nhé?”

“Con nương.” Nhi tử an ủi nàng : “Con vẫn xách hai túi bột mì nữa.”

Loading...