Dù thế nào nữa thì bà cũng tận mắt thấy.
Chu phu nhân là nhanh nhẹn, hơn nữa chuyện còn liên quan tới đại sự cả đời của nhi tử, trong lòng Chu lão gia cũng nghi ngờ đôi chút nhưng vẫn thử tin tưởng một .
Hai nhanh chóng tới khách điếm phía tây, tiểu nhị Phó Yểu dặn dò từ , giờ thấy tới, lời nào mà cứ thế dẫn lên phòng.
Trong phòng, Phó Yểu và Chung Ly đang đánh cờ với , tiếng đập cửa, bầu trời bên ngoài, cách lúc bọn họ rời khỏi Chu gia mới hai khắc.
“Vào .” Phó Yểu .
Tiểu nhị đẩy cửa , phu thê Chu gia lập tức thấy đôi nam nữ trong phòng.
Nói thật lòng thì với ngoại hình như thế , Chu phu nhân hề cảm thấy hai giống kẻ lừa đảo chút nào.
“Ta nên xưng hô với hai vị như thế nào đây?” Chu phu nhân đợi tiểu nhị rời mới mở miệng.
“Ta họ Phó.” Phó Yểu đáp, chỉ Chung Ly: “Y là Chung Ly. Hai vị cứ xuống chuyện.”
“Làm phiền .” Chu phu nhân .
Trò chuyện vài câu, Chu phu nhân mới ý chính: “Nghe hai vị thể chữa khỏi cho đại nhi tử của ?”
Lúc bà lời , ánh mắt dừng mặt Phó Yểu.
“Đừng , mắt cũng thôi. Các ngươi đợi chút , để đánh xong ván cờ với y .” Phó Yểu , quân cờ trong tay đặt xuống bàn cờ một cách chính xác: “Tướng quân, ngươi nhận thua .”
Chung Ly rút sĩ, nàng bắt hụt. Khi Phó Yểu quyết định dùng xe, y dùng mã và pháo, chiếu thẳng tướng của Phó Yểu.
Hai ăn miếng trả miếng, bắt chẹt lẫn , cuối cùng cả bàn cờ gần như chỉ còn sót hai quân đại tướng.
Ván cờ của bọn họ tranh đấu gay gắt, phu thê Chu thị bên cạnh nhận đời thật sự kỳ nhân dị sĩ, tuy mắt nhưng chẳng khác nào
lành lặn bình thường.
“Được , hòa .” Phó Yểu rút tay : “Chơi cờ tướng đúng là thú vị thật.”
Chung Ly cất cờ : “Nếu lúc bắt đầu cho ngươi một xe và một pháo thì còn thú vị hơn nhiều.”
“Chung Ly, ngươi hổ hả? Cho cái gì mà cho, đó là do dùng tiền mua đấy!” Mặc dù chỉ tốn hai đồng, nhưng đối với nàng thì đó chính là một tiền khổng lồ.
Chung Ly: “À.”
Phó Yểu thèm để ý tới y nữa, xoay với phu thê Chu thị: “Đôi mắt của nhi tử các ngươi thể chữa , điều trị trong tầm ba tháng, điều kiện thì các ngươi đấy. Nếu các ngươi chứng minh thì cũng chứng minh , đôi mắt của Chu Thừa Tự chữa đều phụ thuộc hết suy nghĩ của các ngươi.”
Phu thê Chu thị một cái, câu của nàng chẳng khác nào .
Chu phu nhân cuối cùng vẫn nghĩ giống phu quân của , tạm thời thể quyết định .
Bà suy nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng cũng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-221.html.]
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để nhi tử của bọn họ khỏi bệnh, cho dù hai đặt bẫy Chu gia, bà cũng chấp nhận!
Nếu quyết định xong, Chu phu nhân và Chu lão gia cho đại nhi tử đầu tiên.
Chu Thừa Tự xong, im lặng một hồi lâu, : “Được, con đồng ý.”
Hắn câu “Tất cả đều theo ý nương.”, bọn họ là vì nên mới chịu tham gia chuyện nguy hiểm như , thể đẩy hết trách nhiệm lên phụ mẫu .
Những gì gánh vác, sẽ chối bỏ.
Chu phu nhân thấy nhi tử đồng ý, hai mắt ướt: “Chúng cũng còn cách nào khác nữa, lẽ đây là cơ hội duy nhất. Thê tử lẽ sẽ là con thật sự cưới, nhưng chỉ cần nàng thể chữa khỏi đôi mắt cho con, đó chính là ân nhân của chúng .”
Chu Thừa Tự tại mẫu thế, đáp: “Hôn nhân đại sự vốn là lệnh phụ mẫu, lời mai mối. Nếu hai mắt của khỏi hẳn, thì vị Phó cô nương những là ân nhân của nương, mà còn là ân nhân của nữa. Trong thoại bản đều , ân cứu mạng thì lấy báo đáp. Vậy thì con cũng chỉ đang báo ân thôi ?”
Câu của khiến Chu phu nhân sắp cũng bật : “Vậy thì nương chờ tới khi hai mắt của con khỏi hẳn.”
Chu Thừa Tự dịu dàng mỉm như nắng ấm tháng ba: “Mọi chuyện sẽ cả thôi.”
Chu gia đồng ý, phu thê Chu gia lập tức lên danh sách khách mời. Sau đó là tam thư lục lễ. Mặc dù thời gian quả thật là gấp, nhưng những lễ nghi nên , Chu gia đều sẽ bỏ qua.
Chuyện đối với bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch mà đồng thời còn là hôn sự của trưởng tử nhà , long trọng thì mà coi .
Hành động của Chu gia Phó Yểu cực kỳ hài lòng, ngày Tế Nữ xuất giá, nàng và Chung Ly cũng tới Chu gia uống ly rượu mừng với phận của tân nương.
Người bên Chu gia đông đúc, ai cũng là kẻ từng trải, nào lên tiếng cũng ồn áo náo nhiệt, hề buồn chán chút nào. Chung Ly bình thường lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng chỉ cần khác nhắc tới chuyện gì đó, y đều thể đáp lời.
Một lúc lâu , khách khứa chung bàn ai dám khinh thường y nữa. Người kiến thức rộng rãi, uyên bác tới thể là bình thường .
Chu Nhị Lang cạnh hầu rượu cũng : “Không ngờ tỷ phu Chung Ly cái gì cũng .”
Phó Yểu chống đầu hỏi Chu Nhị Lang: “Cái gì mà tỷ phu Chung Ly?”
Chu Nhị Lang khó hiểu, hỏi: “Ngài là tỷ tỷ của đại tẩu, Chung Ly là phu quân của ngài, là của ca ca, nên gọi là tỷ phu ? Cũng gọi sai.”
Phó Yểu và Chung Ly: “…”
Nghĩ thì cũng cần giải thích gì, dù về bọn họ cũng chẳng gặp những nữa, hiểu lầm thì cứ mặc họ hiểu lầm .
“Khụ.” Phó Yểu ho khan một tiếng: “Rượu tệ, Chung Ly, nếm thử xem.”
Tiệc rượu kéo dài cũng dần đến lúc kết thúc, khách khứa gần hết, Phó Yểu lập tức tỏ vẻ với Chu gia là tới lúc lời tạm biệt .
“Đêm nay ở .” Chu lão gia : “Đã sắp xếp phòng khách cho hai . Ở trong phủ chúng chắc chắn thoải mái hơn ở khách điếm nhiều.”
“Không cần.” Chung Ly : “Tối nay chúng rời khỏi Lâm Hải , còn Phó Tế thì đành nhờ các vị chăm sóc.”
“Tối nay ?” Chu lão gia thấy khó hiểu, nhưng cũng hỏi nhiều: “Có vội quá ?”
“Vốn dĩ trì hoãn mất mấy ngày, nếu còn nữa thì sẽ trễ mất.” Chung Ly xong, dẫn theo Phó Yểu rời khỏi Chu gia.