Chu gia.
Tết Trùng Dương gần ngay mắt, đa trẻ tuổi kéo ngoài chơi đùa, điều của Chu gia ai nấy cũng đều ở trong nhà ăn tết.
“Hôm nay tiệc cua.” Chu phu nhân với mấy đứa con : “Dù bảo cua ăn tiết trung thu, nhưng giờ mới là lúc cua mập nhất.”
“Hàng năm chúng đều ăn cua ngày , câu con cũng ngài suốt mười mấy .” Chu Nhị Lang mười bảy tuổi lên tiếng.
“Nhị ca, thật dám giấu.” Chu Tam Lang theo: “Thật cũng…”
“Người thảm nhất là đại ca, nhiều hơn chúng hai lận.” Chu Nhị Lang đáp.
Chu phu nhân tức giận nhướng mày: “Xem hai đứa cũng to gan quá nhỉ, ngứa da đúng ?”
“Nương, chúng con sai !” Bọn họ lập tức nhận sai, ngoan ngoãn giúp đại ca bên cạnh lấy thịt cua.
Chu Thừa Tự ở cạnh nhạt: “Nương, hôm nay thời tiết mát mẻ, chúng lên núi chút .”
“Hôm nay gió lớn, núi đông , nên hôm nay. Đợi thêm hai ngày nữa cả nhà chúng cùng .” Chu phu nhân quyết định.
“Được, áo choàng mới của con còn may xong, tới lúc đó con mặc đồ mới. Đại ca đợi thêm một chút nhé?” Tam Lang .
“Thật thời tiết hôm nay lắm, mây đen xuất hiện luôn kìa, chừng trời còn mưa nữa đấy.” Chu Nhị Lang thêm. Mọi lên bầu trời trong xanh bên ngoài, mấy lời vớ vẩn nhưng cũng ai lên tiếng ngăn cản.
“Vậy , mấy ngày nữa .” Chu Thừa Tự vẫn mỉm , trực tiếp bỏ qua ánh mặt trời ấm áp chiếu lưng .
Cả nhà ăn cua ngắm hoa cúc một lát, từ cửa vang lên tiếng quản gia thông báo: “Lão gia, phu nhân, ngoài hai vị khách tới cầu kiến.”
“Khách?” Chu lão gia và Chu phu nhân . Nếu là ngươi quen thì quản gia chắc chắn sẽ báo luôn tên họ, hiện giờ chỉ là “khách”, nghĩa là quen của bọn họ.
“Để gặp, chút nữa sẽ , cứ ăn .” Chu lão gia dậy .
Ông chính viện, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi. Theo vẻ mặt và hành động của hai thì vẻ giống như thường, lòng Chu lão gia hiểu tại quản gia mời bọn họ nhà như .
“Hai vị là…”
“Chu lão gia.” Chung Ly thẳng: “Chúng tới đây là vì bệnh của lệnh lang.”
Chu lão gia thấy hai bọn họ tới thẳng chuyện của trưởng tử trong nhà nên thấy vui, ông thích ngoài nhắc tới bệnh của nhi tử nhà .
Cũng vì chuyện , bọn họ mới chịu dẫn nhi tử nữ nhi ngoài, quyết định ăn tết trong phủ, mục đích chính là lão đại chỉ trỏ.
“Hai vị cách gì?” Chu lão gia cố nén sự khó chịu trong lòng. “Chúng thể chữa khỏi mắt cho .” Phó Yểu ở bên cạnh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-220.html.]
Dáng vẻ bây giờ của Chu lão gia khác hẳn với vẻ thành thật khi ở cạnh nhà, ông tỏa sự sắc bén, dường như thể thấu lòng : “Thật ?”
Tiếc rằng ông đối diện là một mù.
Người mù thì mà thấy đôi mắt hình viên đạn của ông . Phó Yểu thổi khói nóng chén , : “Cho dù là giả thì các ngươi cũng còn cách nào để chữa nữa, đúng ?”
Câu đúng là sự thật.
Nhiều năm như , nếu thể trị hết thì hết lâu .
Chu lão gia là một thương nhân, ông hiểu rõ quy tắc thương trường, cho dù là thứ gì cũng cái giá của riêng nó, đôi nam nữ chủ động tìm tới đây,
tung miếng mồi khiến ông thể từ chối như chắc chắn là mong thứ gì đó.
“Các ngươi cái gì?” Ông đồng ý ngay.
“Ta một vị .” Phó Yểu : “Chúng xa một chuyến, thời gian chăm sóc , nên tìm cho một mối hôn sự . Các ngươi may mắn đấy, chúng trúng Đại Lang nhà các ngươi. Hắn cưới của , giúp khỏi bệnh.”
Chu lão gia ngờ điều kiện của nàng là như , ông đồng ý ngay, chỉ : “Hôn nhân đại sự tuy là do phụ mẫu chủ, nhưng cũng bàn bạc với phu nhân trong nhà mới .”
“Ta cho các ngươi ba ngày, các ngươi hãy nghĩ cho kỹ.” Phó Yểu : “Nếu quyết định thì cứ tới khách điếm ở thành tây tìm .”
Nói xong, Phó Yểu và Chung Ly dậy về.
Tâm trạng của Chu lão gia bây giờ cực kỳ rối rắm, khi về hậu viện, thê nhi của ông vẫn đang ăn cua, khí hòa thuận vui vẻ vô cùng.
Chu phu nhân thấy ông liền hỏi: “Ai tới thế?”
Chu lão gia khẽ sang chuyện khác: “Là một đôi phu thê trẻ tuổi quen , rằng danh của lâu, đặc biệt tới chào hỏi một tiếng. Ăn cua tiếp , , mấy đứa chỉ để chân cua cho , phu nhân, cũng ăn gạch cua.”
“Có ăn lắm , còn đòi chọn lựa.” Chu phu nhân vẻ ghét bỏ, cầm một cái mai chứa đầy gạch cua cho ông .
Sau bữa cơm, tỷ Chu gia dẫn đại ca của tới hậu hoa viên hái hoa cúc, phu thê Chu thị cùng.
Chu phu nhân tính tình của phu quân, thấy nhi tử nữ nhi đều hết, bà mới hỏi: “Sắc mặt lúc nãy của ông đúng lắm, xảy chuyện gì ?”
Chu lão gia cũng hề giấu giếm: “Lúc nãy hai tới đây, bọn họ rằng thể chữa mắt cho lão đại, điều kiện duy nhất là Thừa Tự cưới của bọn họ.”
“Bọn họ thật sự thể trị mắt cho lão đại ?” Chu phu nhân chỉ quan tâm tới việc .
Chu lão gia lắc đầu: “Trông dáng vẻ của bọn họ thì hình như còn trẻ, cũng tin lắm.”
“ nếu dám thì nghĩa là bọn họ đủ tự tin, đúng ?” Chu phu nhân : “Ta gặp họ.”