TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:06:31
Lượt xem: 13
Nhưng chuyện hôn nhân không phải do bọn họ làm chủ, cuối cùng vẫn phải nghe theo ý trời. Chỉ có khối ngọc bội kia và đóa hoa diên vĩ kẹp trong tập thơ đành để thời gian vùi lấp.
“Người có tình lại không thể trở thành quyến thuộc, đúng là khiến người thấy đau lòng, người nghe rơi lệ.” Phó Yểu ở bên cạnh cảm thán, sau đó dựa sát vào Tam Nương: “Ngươi muốn khóc đấy hả, đây, ta chuẩn bị tốt rồi.”
Tam Nương nhìn bàn tay lúc nào cũng chuẩn bị sắn sàng để hứng nước mắt của nàng ta, chút cảm giác u sầu lập tức tan biến.
Nàng ta hít sâu một hơi, ngửa mặt lên nói: “Ngài muốn nước mắt của quỷ, để làm gì?”
Phó Yểu tiếc nuối rụt tay lại, tiếp tục cắn hạt dưa: “Tiểu hài tử không nên tò mò quá nhiều. Về sau ngươi làm quen thêm vài bạn quỷ, nếu ai có nước mắt thì cứ tìm tới giao dịch với ta, ta có thể giúp bọn họ thực hiện bất kì nguyện vọng nào.”
Câu này của nàng không chỉ nói cho Tam Nương nghe, xung quanh nổi gió, cỏ cây rung động, tiếng gió bay xa dần.
…
Khi Liễu Phú Vân rời khỏi Thủy Huyện, đã tới gặp Triệu Hưng Thái, đầu tiên là cảm tạ việc hắn chỉ đường, thứ hai là nhờ hắn giúp đỡ nghe ngóng tin tức, nếu như có tin gì liên quan tới Phó Tam Nương thì lập tức báo cho hắn một tiếng.
Triệu Hưng Thái tất nhiên là đồng ý. Liễu Ngũ là người thừa kế của Liễu gia, nếu có thể tạo quan hệ tốt với hắn thì tửu lầu Thái An sẽ được Liễu Ngũ giúp đỡ trong tương lai, cũng đỡ được rất nhiều phiền phức.
Cả hai nói chuyện xong, Liễu Phú Vân lập tức cưỡi ngựa rời đi, Triệu Hưng Thái cũng nhận được sự coi trọng từ phía Dương đầu bếp.
Giang chưởng quầy là một người khôn khéo, nàng đã nhận ra người học đồ này cũng không phải dạng tầm thường, ôm tâm lý thà bắt lầm còn hơn bỏ sót, nàng bảo phu quân truyền trù nghệ cho hắn, để về sau người ta cũng có chút tình nghĩa với mình.
Mọi chuyện trở về quỹ đạo, tửu lầu không có gì thay đổi lớn, điều thay đổi duy nhất chính là vị khách thường xuất hiện vào đêm không tới nữa.
Điều này khiến Dương đầu bếp rất tiếc nuối, đôi lúc còn nhớ mong. Giang chưởng quầy ngẫu nhiên cũng thảo luận về thân phận của vị khách này với đám tiểu nhị, nhưng cuối cùng đều không thống nhất ý kiến với nhau.
Triệu Hưng Thái không tham gia đề tài này, so với vị khách thần bí kia thì hắn càng để ý tới nhi tử của Dương sư phụ là Dương Anh hơn.
Ấn tượng của hắn với Dương Anh cực kì không tốt.
Trong thành Dương Châu này, hắn đã nhìn thấy nhiều tên ăn chơi đàng điếm và không may, Dương Anh không khác gì với những tên ăn chơi đó, nhưng Dương gia lại không có đủ khả năng cho hắn ta ăn chơi.
Đây là một chuyện hết sức nguy hiểm. Nhưng thực tế thì Dương sư phụ không quản được nhi tử của mình, còn Giang chưởng quầy tuy lợi hại, lại không có tư cách quản, bởi vì nàng là tục huyền*. Hơn nữa khi còn trẻ, nàng là hoa khôi của sông Tần Hoài.
*tục huyền: vợ sau.
Từ mấy câu chửi rủa của Dương Anh, Triệu Hưng Thái đã biết hắn ta cực kì khinh thường người mẹ kế có xuất thân thấp kém này. Chuyện trong nhà người khác hắn không tiện nói, nhưng hắn có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải dấu hiệu tốt.
Thời gian trôi qua, dần tới cuối năm, tửu lầu có món cá mới nên chuyện làm ăn cực kỳ bận rộn. Ngay lúc mọi người đều bận bịu, đột nhiên có một đám hung thần ác sát chắn kín cửa lớn tửu lầu, khiến khách khứa bên trong sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
Triệu Hưng Thái nhìn thấy bọn họ đến, cảm giác đầu tiên trong lòng là: Có lẽ hắn phải đổi một nơi khác để tiếp tục học tập trù nghệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-22.html.]
Đám người này là tới đòi nợ, ba ngày trước Dương Anh ở sòng bạc nợ ba vạn lượng bạc, nhưng hắn ta không trả nên bọn họ mới tìm tới cửa.
“Ba vạn lượng?” Dương đầu bếp nghe được con số này thì hai mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
Giang chưởng quầy bình tĩnh hơn nhiều, nàng sai người nâng Dương đầu bếp dậy, sau đó mời đám người hung ác kia ngồi xuống nói chuyện, còn lén lút sai tiểu nhị gọi Đại Lang tới.
Mặc dù nàng cố gắng giữ vững mọi chuyện, nhưng khi Dương Anh tới nơi lại không thèm để ý mà nói: “Không phải chỉ là ba vạn lượng thôi sao, nếu cứ để cho người ngoài cầm đi hết thì không bằng để nhi tử là ta xài nó.”
Dương đầu bếp vừa tỉnh lại, nghe thấy vậy thì tức giận tới mức muốn đánh hắn ta. Nhưng hắn vừa cử động, Dương Anh đã kích động nói: “Ta đã nghe người ta nói từ sớm, có mẹ kế thì sẽ có cha kế. Từ trước tới nay người chưa từng đánh ta, hiện tại lại vì một kỹ nữ mà động tay động chân, người có còn là cha ta nữa hay không!”
Nhưng lời này như một con d.a.o đ.â.m vào lòng Giang chưởng quầy, khiến nàng gần như thở không nổi.
“Hai người đừng ồn ào nữa!” Nàng cắn răng, dùng chút lý trí còn sót lại đè sự chua xót trong lòng xuống: “Vấn đề hiện tại là, số bạc đó phải làm sao đây.”
Ba vạn lượng, cho dù có bán tửu lầu cũng không đủ.
“Hôm nay ta đến báo trước, nếu các ngươi không trả tiền thì ta phải dựa theo quy củ, c.h.ặ.t t.a.y hắn.” Kẻ dẫn đầu vừa dứt lời, hai tên nam nhân to lớn đã kéo Dương Anh qua, đè chặt hắn ta lên bàn, dùng một cây d.a.o nhắm ngay bàn tay hắn ta, khiến Dương Anh sợ tới mức kêu la thảm thiết, mặt mũi trắng bệch.
“Không được!” Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp cùng lên tiếng: “Chúng ta sẽ trả!”
“Nếu trả tiền thì nhanh lên, đừng nói nhiều nữa.” Kẻ dẫn đầu cười lạnh: “Kiên nhẫn của ta có giới hạn.”
Giang chưởng quầy lập tức nói với Dương đầu bếp: “Giờ chàng ra ngoài vay tiền, vay bao nhiêu thì đỡ được bấy nhiêu.”
Bọn họ mở tửu lầu nên ít nhiều gì cũng có chút quan hệ. Ba vạn lượng tuy lớn, nhưng cố gắng một chút cũng có thể kiếm đủ.
Dương đầu bếp đồng ý, khoác áo ra ngoài.
Khoảng một canh giờ sau, hắn trở về. Tiền thì không mượn được, nhưng có người nói với hắn: Có người đồng ý bỏ tiền mua tửu lầu của bọn họ.
Trong nháy mắt, Giang chưởng quầy đã hiểu.
Mọi chuyện trước mắt không phải hướng về phía Dương Anh, mà là hướng về tửu lầu của bọn họ.
Không cho mượn tiền chứng minh những người này không muốn gặp phiền phức, điều này cũng nói lên rằng kẻ âm mưu chiếm tửu lầu của bọn họ là người mà người bình thường không thể dây vào được.
Ngay khi tâm trí Giang chưởng quầy đang hỗn loạn, vải rèm bên ngoài tửu lầu bị xốc lên. Hai bạch y nhân nâng kiệu đi tới, bên cạnh còn có một đôi nam nữ mặc bạch y.
“Ồ, hôm nay náo nhiệt thế?”
Giang chưởng quầy nghe giọng nói quen thuộc, không biết tại sao lại có cảm giác giống như tìm được chỗ dựa, hốc mắt nóng lên, nước mắt gần như rơi xuống.