Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-03-27 02:55:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được .” Phó Yểu thấy y chịu cứng cũng chẳng chịu mềm, đành : “Đợi kiếm đủ sẽ cho ngươi . Có một việc giờ vẫn khó mà , cũng thể .”

Lý do Chung Ly thoáng liếc Phó Yểu. Y lên bầu trời, mặt trời sắp lên tới đỉnh . “Đi thôi.” Y dẫn đường .

Phó Yểu bước theo .

Hai xuyên qua rừng trúc nơi sườn núi, mắt còn là thôn trang yên bình ở Thủy huyện nữa, nơi đó biến thành biển cả mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió thổi nhẹ nhàng mặt biển, gợn sóng hiện lên lấp lánh. Phía bến cảng là cảnh tượng tàu thuyền tấp nập, hai bên bến tàu đầy những cửa hàng mọc san sát . Trong đó mua bán trao đổi, còn các cửa hàng chuyên bán thức ăn, vật dụng hàng ngày…

Chung Ly dẫn Phó Yểu tới cạnh bến tàu, xuống quán bán đồ ăn gần nhất.

Cửa hàng lớn, chỉ là một căn phòng xây từ ván gỗ, bên ngoài là sân đất trống vắng, đặt bốn năm cái bàn gỗ. Bây giờ là lúc ăn cơm, nên gần đó chỉ vài tên cu li đang chuyện phiếm.

Bọn họ thấy Chung Ly và Phó Yểu thì gọi với trong phòng: “Tế , khách.”

Sau đó một nữ tử 17, 18 tuổi bước ngoài. Vẻ ngoài của nàng cũng giống như tên, dung mạo bình thường nhưng dáng hết sức nhỏ xinh. Có điều thứ khiến Phó Yểu chú ý chính là đôi mắt màu lam .

Mặc dù đôi mắt giấu mái tóc dài, nhưng khi nàng nâng mí mắt lên, ánh sáng xinh rạng ngời đó vẫn dễ dàng tỏa khắp xung quanh.

“Thật là một đôi mắt xinh .” Phó Yểu khen.

Chủ tiệm nàng khen thì biểu cảm gì lắm, giọng điệu cũng quá nhiệt tình: “Hai vị ăn gì?”

Lần thì Phó Yểu chỉ theo Chung Ly.

“Hai chén hoành thánh là .” Chung Ly tùy tiện xuống, Phó Yểu cũng theo.

Chủ tiệm đáp lời, thêm câu nào, xoay phòng hoành thánh. Từ đầu tới cuối, nàng dường như từng thấy nhóm cu li bên cạnh, hai mắt gần như chỉ đặt Chung Ly và Phó Yểu.

Bên bến tàu thuyền ghé , nhóm cu li thấy việc thì vội chạy tới, trong tiệm bây giờ còn mỗi Chung Ly và Phó Yểu.

“Đây đúng là một nơi ở lý tưởng.” Phó Yểu thích gió biển ấm áp. Sống ở đây mùa thu, sự nóng bức gần như đều bỏ phía , vẻ bận rộn nơi bến cảng mang tới cảm giác nhộp nhịp, sống động mới lạ.

Không đợi lâu, chỉ lát chủ tiệm mang hoành thánh cho bọn họ. Phó Yểu nếm thử một ngụm, mùi hương thật sự tệ chút nào.

Canh hoành thánh đậm vị hải sản, nhân hoành thánh chỉ là đồ ăn bình thường, cắn thơm ngọt thấy ngấy.

Chỉ với một chén hoành thánh , thể tay nghề của nàng quả thực kém gì Triệu Hưng Thái, khi còn nhỉnh hơn một chút.

Một chén hoành thánh hơn hai mươi cái, Phó Yểu ăn xong thì hiệu cho Chung Ly lấy tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-217.html.]

Chung Ly đưa cả túi tiền cho nàng.

“Cảm ơn ông chủ mời khách.” Phó Yểu cầm túi tiền, bước căn nhà gỗ.

Chủ tiệm đang nấu canh ở bên trong, ngay cạnh còn đặt tôm hùm tươi rói và xác cua.

“Chủ quán, trả tiền.” Phó Yểu .

Chủ tiệm xong, nhanh tay bỏ hải sản nồi canh, lau tay, : “Mười văn tiền.”

“Rẻ ?” Phó Yểu đưa tiền cho nàng : “Tài nghệ của chủ quán thật sự tệ, thích. Số tiền ngươi cứ nhận hết , mai chúng sẽ tới, khi đó hy vọng thể ăn hoành thánh nhân thịt tôm gạch cua.”

Chủ tiệm thỏi vàng mặt, đôi mắt luôn bình tĩnh cuối cùng cũng d.a.o động.

Nàng nhận lấy vàng, : “Ngày mai khi nào các ngươi tới?”

“Cũng thời gian .” Phó Yểu đáp. Vừa kịp giờ cơm trưa, thể xuống ăn luôn.

“Được.” Chủ tiệm đồng ý.

“Đôi mắt của ngươi .” Phó Yểu tiếp: “Ngươi bảo vệ nó cho , ít nổi lòng thèm sắc tuyệt trần như .”

Chủ tiệm ngơ ngác.

Rất nhiều thèm ?

Phó Yểu thì thấy Chung Ly đang đợi , cả hai sóng vai dọc theo bờ biển. Lúc Phó Yểu cũng nhận vị trí của Thiên Nhất Kiếm, tiếc rằng kiếm dính nhân quả.

“Nhân quả nó chính là vị chủ tiệm hoành thánh ?” Phó Yểu hỏi.

“Ừ.” Chung Ly đáp, về phía mặt biển rộng lớn đằng xa: “Lần đầu tiên thấy nàng mười năm .”

Khi đó y ngang qua Đông Hải, cảm nhận thở của Thiên Nhất Kiếm, điều tới nơi thấy một tiểu nữ hài đang ôm chặt thanh kiếm trong tay.

“Lần thứ hai là sáu năm , nàng mở một cửa tiệm hoành thánh ở đây.” Khi đó cửa hàng mới mở, y chỉ ngang qua chứ hề ghé .

Giờ là thứ ba, y dẫn Phó Yểu tới.

Nhìn theo một góc độ nào đó, ngay khoảnh khắc cả hai gặp thì cũng dính nhân quả .

“May mắn ngươi là gặp .” Phó Yểu : “Nếu cả đời lẽ cũng thể vị trí của thanh kiếm . Để báo đáp ngươi, từ ngày mai trở , bộ ăn uống của ngươi bao hết.”

Chung Ly nàng tự nhiên đặt túi tiền của bên hông, im lặng gì.

Loading...