TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:06:28
Lượt xem: 14

Một lúc sau, hai mắt Tam Nương mới cử động lại: “Ta không cam tâm.”

Rõ ràng là bọn chúng hại nàng, nhưng nàng lại là kẻ phải mang tiếng xấu.

Lý do “tư bôn”* này đúng là tuyệt vời mà, ha ha. Nàng ta sinh ra đã nói lắp, gia gia cảm thấy đó là dấu hiệu không tốt. Bây giờ còn “gây” gièm pha như này, vậy thì việc thanh lý môn hộ* tất cũng là điều đương nhiên.

*tư bôn: bỏ nhà theo trai.

*thanh lý môn hộ: dọn dẹp nhà cửa/ xử lý đệ tử (con cái) phạm sai lầm.

“Ta không cam tâm.” Nàng ta lặp lại lần nữa, giọng điệu tàn nhẫn thêm bảy phần. Oán khí dâng lên, bao quanh người nàng ta, tròng mắt dần chuyển qua màu đỏ đậm: “Ta muốn bọn chúng phải trả giá đắt!”

Phó Yểu ở cạnh nhìn nàng ta hóa thành lệ quỷ, không hề có ý định ngăn cản, thậm chí còn lấy hạt dưa từ hư không ra cắn.

Trong đạo quan gió lớn mù mịt, Phó Yểu vẫn cứ cắn hạt dưa.

Đợi tới khi sương mù màu đỏ bao quanh Tam Nương, Phó Yểu vẫn đang cắn hạt dưa.

Rồi đến lúc Tam Nương hóa quỷ thất bại, miệng phun m.á.u tươi, hồn phách bay ra khỏi hình nhân bằng giấy, Phó Yểu mới cắn xong hạt dưa trong tay.

Nàng vứt vỏ hạt ra xa, cúi người nắm lấy cằm Tam Nương, ép nàng ta phải nhìn về phía mình.

Khác với khuôn mặt đờ đẫn của người giấy, linh hồn mỏng manh của Tam Nương có mặt phấn má đào, mày liễu mắt hạnh, nếu như còn sống thì đúng là đang ở tuổi rực rỡ nhất.

“Biết sao ngươi lại thất bại không?” Phó Yểu hỏi nàng ta: “Vì ngươi chưa đủ tàn nhẫn. Đạo đức trong ngươi vẫn chưa mất hết, vẫn còn giữ chút lương thiện. Một con người tốt đẹp sao có thể biến thành quỷ được.”

Tam Nương nhìn nàng, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn như gió lốc, một hồi sau, màu đỏ trong mắt nàng ta dần biến mất: “Ta thật là vô dụng mà.” Giọng nàng ta trở nên nghẹn ngào: “Ngay cả báo thù cũng không làm được.”

“Nếu như cái gì ngươi cũng tự làm được thì còn cần ta làm gì.” Phó Yểu thả nàng ta ra, đẩy nàng ta về lại hình nhân giấy: “Mấy chuyện báo thù này, cách ngu xuẩn nhất chính là để kẻ thù c.h.ế.t một cách thoải mái. Ngươi phải để bọn chúng sống, để bọn chúng ngã từ trên mây vào bùn đất dơ bẩn, phải để chúng lộ ra vẻ mặt ghê tởm trước mọi người, sống trong sự oán hận và giãy giụa suốt quãng đời còn lại. Thế mới là báo thù.”

Tam Nương nghe xong, im lặng một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi bái một cái thật sâu: “Xin ngài, giúp ta.”

Bên ngoài, tùy tùng của Liễu gia chỉ mất nửa khắc* để xách rượu và thức ăn về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-21.html.]

*1 khắc = 15 phút

Bốn món nhắm, rượu và đồ ăn vặt để khắp bậc thang của đạo quan, Phương Nhị và phu thê Hà thợ mộc được mời ngồi xuống đất, tay cầm chén rượu, miệng bắt đầu lải nhải.

Phương Nhị và Hà thợ mộc đi tới nơi xa nhất cũng chỉ có huyện thành, đầu óc so với Liễu Phú Vân xuất thân từ vòng danh lợi không khác nào tờ giấy trắng.

Chỉ hai ba câu sau, Liễu Phú Vân còn chưa nói xong lời khách sáo thì cả hai người này đã nói sạch những điều mình biết về đạo quan rồi.

Liễu Phú Vân càng nghe lại càng kinh ngạc.

Chiêu hồn gọi quỷ, tụ phách sống lại đều là những điều hắn chỉ nghe trong mấy câu truyện dân dã thần quái. Nếu hắn chưa trải qua chuyện lúc nãy trong đạo quan thì có lẽ sẽ cho rằng hai nông phu này đang hù dọa hắn.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin hai người bọn họ, trong thâm tâm hắn vẫn nghi ngờ về mấy lời nói quỷ thần này. Dù sao thì bọn bịp bợm giang hồ cũng có vài thủ đoạn, mánh khóe lừa bịp như vậy, hắn không thể bảo đảm chuyện mình vừa gặp phải không phải là một trong những mánh khóe ấy.

Sau khi uống xong hai bình rượu, Phương Nhị và Hà thợ mộc đều say, Liễu Phú Vân vẫn không tìm được một chút tin tức liên quan tới Tam Nương từ miệng bọn họ.

Sau khi chắc chắn cả hai người đều không quen biết Tam Nương, Liễu Phú Vân tiếc nuối sai một tùy tùng đưa hai người xuống núi, còn hắn thì mang theo những người còn lại đi xung quanh đạo quan.

“Phải rồi, ta nhớ lúc nãy còn có một nam tử mặc y phục màu trắng.” Liễu Phú Vân quay sang hỏi tùy tùng: “Người đâu?” Lúc nãy hắn chưa kịp chào hỏi người đó.

Tùy tùng đã sớm chú ý tới điều này, nhưng không dám nói ra: “Công tử, nơi này thật sự hơi tà môn. Lúc nãy khi ngài rời khỏi đạo quan, nam tử kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.”

Liễu Phú Vân nhìn ánh nến tỏa sáng bên trong đạo quan, không nói gì nữa, xoay người đi xuống chân núi.

Mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn không từ bỏ ý định, sai người đi xung quanh hỏi thăm về nơi Phó Tam Nương biến mất. Nhưng ngoại trừ một vị tú nương nói rằng có nhìn thấy hai quý nữ ở đằng xa thì những người khác đều nói rằng bọn họ ngồi suốt trên xe ngựa, sau đó cũng không gặp lại nữa.

Lúc hắn quay lại đạo quan, bên trong đã trống rỗng, cho dù là buổi tối cũng không gặp ai. Hà thợ mộc làm việc ở đây nói rằng quan chủ không muốn gặp khách, bảo hắn đừng nên uổng phí công sức chờ đợi làm gì.

Liễu Phú Vân canh chừng ở đạo quan suốt ba ngày, sau đó mới im lặng mang theo hộp gỗ xuống núi.

“Hắn sắp đi rồi.” Phó Yểu ngồi trên nóc nhà của đạo quan, cắn hạt dưa nói: “Nếu muốn hắn ở lại thì giờ còn kịp đấy.”

Tam Nương ngồi bên cạnh, ánh mắt dõi theo bóng lưng người nọ trên đường núi: “Không được. Không muốn làm bẩn tay huynh ấy.”

“Ồ, có thể nói liên tục bảy chữ luôn kìa.” Tam Nương: “…”

Không khí chìm vào im lặng, Tam Nương mở miệng nói tiếp: “Thật ra, người ta định đính hôn, là huynh ấy.”

Loading...