TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:35:03
Lượt xem: 19
Có điều trước giờ hắn là một người trầm tĩnh, thế nên vẫn nhấc chân đi vào trong đạo quan.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào thì cứ hỏi vị quan chủ đó là được.
Sau khi vào trong, hắn thấy hai nữ tử ngồi đánh cờ đằng sau tượng Tam Thanh.
Một người ngồi quay lưng về phía hắn, vậy nên hắn không thấy được khuôn mặt nàng ta, một người khác thì mặc y phục màu đen, trên đầu đội mũ có rèm, y phục giống hệt lời miêu tả của chưởng quầy ở tửu lầu.
Hắn ngập ngừng một hồi, hỏi: “Tam Nương?”
Phó Yểu thả quân cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Biểu ca Liễu gia.”
Liễu Phú Vân vừa nghe giọng nàng thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: “Ngươi không phải Tam Nương, ngươi là ai!”
“Biểu ca Liễu gia tới tìm ta mà lại chưa hỏi rõ xem ta là ai à? Có hơi thất lễ rồi đấy.” Phó Yểu nói.
Lúc này Liễu Phú Vân đâu còn tâm trạng quan tâm tới những chuyện đó nữa: “Chưởng quầy ở Giang Nguyệt tửu lầu nói rằng ngọc bội là ngươi đưa cho nàng ta, tại sao ngươi lại có ngọc bội của biểu muội ta?”
Khối ngọc bội này là khi Tam Nương đến tuổi cập kê*, hắn dùng noãn ngọc điêu khắc để làm quà tặng, phía trên có khắc hai chữ Tam Nương chìm, trên đời này chỉ có duy nhất một cái, hắn không thể nhận lầm được.
(*Cập kê – nữ trưởng thành – 15 tuổi.)
“Biểu muội? Chuyện này đúng là kỳ lạ, Phó Tam mất tích gần ba bốn tháng, thế mà cuối cùng người tìm tới lại là ngươi? Người của Phó gia c.h.ế.t hết rồi à?” Câu cuối Phó Yểu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Liễu Phú Vân vẫn có thể nghe được sự lạnh lùng trong đó.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Liễu Phú Vân hiện giờ không còn khí thế hùng hổ như trước nữa, hắn cảm nhận được người đối diện có lai lịch không nhỏ.
“Lúc nãy người của ta không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao? Ta là quan chủ của đạo quan này.” Phó Yểu đáp.
“Ta tới tìm người.” Liễu Phú Vân chậm rãi nói: “Nghe giọng điệu của quan chủ thì hẳn là có quen biết với biểu muội của ta, chẳng hay ngài có thể dẫn ta đi gặp muội ấy được không?”
“Muốn gặp nàng tất nhiên là được.” Phó Yểu gật đầu: “Có điều ta có chuyện thấy khó hiểu, ngươi giải đáp cho ta chút đi. Sao đã qua lâu vậy rồi mà người Phó gia lại mặc kệ không quan tâm tới việc nàng ta mất tích?”
Liễu Phú Vân cuối cùng cũng biết điểm kỳ lạ là ở đâu.
“Lúc nãy quan chủ nói Tam Nương mất tích ba bốn tháng rồi à?”
“Nếu không?” Phó Yểu đột nhiên “à” một tiếng: “Hóa ra, sau chuyện này còn có nguyên nhân khác à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-20.html.]
Liễu Phú Vân không phải kẻ ngu ngốc, chỉ một lát là hắn đã hoàn toàn hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khối ngọc bội trong tay vẫn còn ấm, ngón tay hắn lại không tự chủ được mà siết chặt: “Suốt tám tháng thi Hương, ta không ở trong phủ, vừa mới về nhà khoảng nửa tháng trước, lúc đó mới hay chuyện của Tam Nương. Bọn họ nói rằng trên đường đi thăm người thân, Tam Nương đã bỏ trốn theo nam nhân khác. Định Quốc Công ở trong kinh giận dữ, tuyên bố với bên ngoài rằng Tam Nương đã bệnh chết, về sau cũng không còn nhận chất nữ là Tam Nương nữa.”
Hắn không tin một Tam Nương trước giờ đoan trang nhã nhặn lại có thể làm ra chuyện như vậy, cho nên mới từ Dương Châu tìm tới tận đây.
“À, bảo sao.” Phó Yểu nói: “Ta đã nói, tại sao khuê nữ đột nhiên mất tích mà bọn họ lại không quan tâm. Hóa ra là mọi chuyện đều được chuẩn bị sắn, Định Quốc Công tuổi già chỉ để ý mặt mũi nên làm ra chuyện hồ đồ thì không nói. Có điều, ta nghe nói Tam Nương còn có một vị hôn phu, hôn sự của họ cuối cùng được xử lý như thế nào?”
Nhắc tới vị muội phu tương lai kia, tuy Liễu Phú Vân không thích, nhưng lời nói vẫn giữ sự tôn trọng: “Kỳ huynh là người ân oán rõ ràng, cho nên cũng không vì thế mà giận chó đánh mèo. Bên phía Định Quốc Công quyết định để huynh ấy đính hôn với Ngũ Nương, tháng năm năm sau sẽ thành hôn.”
“Thế thì đúng là rất có tình nghĩa.” Phó Yểu mỉm cười: “Không phải ngươi muốn gặp biểu muội của mình sao? Trước tượng Tam Thanh có một hộp gỗ, ngươi mang nó đi đi. Năm nay ngươi tham gia thi Hương thì lúc này đã là cử nhân rồi. Nói cách khác, sang năm ngươi sẽ tham gia thi Hội. Đợi sau khi trúng tuyển thì giao hộp gỗ cho Phó Thị Lang của Phó gia, sau đó Phó Tam sẽ xuất hiện. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước lúc đó ngươi tuyệt đối không được mở hộp ra, nếu không về sau ngươi cũng đừng mơ gặp lại nàng nữa. Nhớ kỹ lời ta nói chưa?”
Liễu Phú Vân không vừa ý với câu trả lời này lắm, hắn muốn nói rằng: “Ngài đùa ta sao?”, nhưng hai chân lại không nghe theo sự điều khiển của hắn, từng bước một đi đến trước tượng Tam Thanh.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến lông tơ sau lưng hắn dựng thẳng, tới khi lấy lại tinh thần thì đã đứng trước tượng Tam Thanh.
Phía trên bàn thờ đúng là có để một hộp gỗ dài khoảng một thước*. Dưới ánh nến, trên hộp gỗ hiện lên lớp ánh sáng yếu ớt.
(*1 thước = 33.33 m2)
Hắn nhìn vào bên trong, hai người vừa nãy còn đang đánh cờ lúc này đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cuối cùng, hắn ôm hộp gỗ vào lòng.
Sau khi rời khỏi đạo quan, tùy tùng vừa thấy hắn thì vội tiến lên hỏi: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Lúc nãy bọn họ cũng muốn đi theo vào trong nhưng lại bị thiếu niên kia cản lại. Thiếu niên kia tuy nhìn yếu đuối mong manh nhưng sức lực lại mạnh như trâu, chỉ đứng ở cửa thôi là bọn họ đã không thể nào tiến thêm một bước.
Mọi chuyện vừa xảy ra khiến Liễu Phú Vân không thể tưởng tượng được, hắn nhìn hộp gỗ trong lòng, ánh mắt dừng lại trên người Phương Nhị và Hà thợ mộc còn đang nói chuyện.
“Người mà ngươi dẫn ta đi gặp chính là vị quan chủ kia?” Hắn đi tới trước mặt Phương Nhị hỏi.
Phương Nhị sửng sốt: “Không phải ngài tới tìm quan chủ của chúng ta sao?”
Liễu Phú Vân nhìn hắn một hồi, nâng cằm nói với tùy tùng phía sau: “Chuẩn bị một bàn tiệc rượu, tối nay ta muốn không say không về với vị Phương đại ca này.”
Tùy tùng vội vàng rời đi, Phương Nhị cứ thế bị giữ lại trong sự khó hiểu.
Lúc này, Phó Yểu nhìn hai mắt vô hồn của Tam Nương, vừa để ý xem nàng ta có rơi nước mắt không vừa nói: “Ngươi không muốn Liễu gia vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn, ta đã làm đúng theo mong muốn của ngươi rồi. Nếu ngươi thấy đau khổ thì có thể khóc một chút. Mấy thứ như nước mắt của quỷ, trước giờ ta không chê gì đâu. Không phải ngươi muốn kiếm tiền cho ta để được sống lại sao? Không bằng mỗi ngày ngươi khóc khoảng tám đến mười lần, một năm sau, ta bảo đảm ngươi sẽ được đầu thai tới bất kỳ gia đình nào mà ngươi mong muốn.”