TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-24 10:31:30
Lượt xem: 36

Nhưng dù thế nào, chuyện trước mắt là phải an táng cho xong đã.

Ngay lúc Phương gia đang thương lượng phải làm tang sự sao cho ổn thỏa thì từ trong màn đêm bên ngoài có người đi tới.

Người nọ có mái tóc đen, bận bạch y, nhìn một lượt trông có vẻ thê thảm, ngay cả khuôn mặt cũng chẳng có chút huyết sắc, khiến người ta nhìn mà lạnh gáy.

Nàng vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong ngoài phòng đều vô thức nhìn về phía nàng.

“Ngươi tìm ai?” Một người gan lớn hỏi, nhưng lại không được đáp lại.

Nữ tử bạch y làm lơ tất cả, đi thẳng tới trước cửa Phương gia rồi đứng yên, hai mắt hơi khờ khạo nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại nhìn Trương Lục Nương đang ở cạnh quan tài.

“Trượng phu của ngươi, có thể cứu.” Nàng dường như lâu rồi lên tiếng nói chuyện, giọng hơi ngắt quãng, lên lên xuống xuống: “Trước, giờ tý, đưa vào quan, sẽ cứu được.”

Nữ tử bạch y nói xong thì lập tức xoay người bỏ đi.

Rõ ràng nàng bước đi không quá nhanh, nhưng đến khi mọi người kịp chấn tĩnh lại, đang định hỏi nàng có ý gì thì nàng đã biến mất vào màn đêm.

Nhưng lời nàng nói lại khiến mọi người xôn xao. Còn cứu được?

Tuy rằng lời này nghe có vẻ không hay lắm, nhưng Phương Nhị nằm trong quan tài đã c.h.ế.t tới độ không thể c.h.ế.t hơn rồi, thế mà vẫn còn cứu được?

Ngay lúc mọi người đang bàn luận xôn xao, đại ca Phương gia nhíu mày mắng: “Bậy bạ! Như trước cũng đừng nói người c.h.ế.t không thể sống lại, giờ còn trễ thế này rồi, đạo quan gần chỗ này nhất cũng cách ba mươi dặm, sao có thể tới kịp được, nàng ta rõ là đang bịa chuyện.”

“Đại ca nói đúng.” Tam ca Phương gia cũng nói theo, nhìn nhị tẩu nhà mình nói: “Đệ thấy là đừng nên quấy rầy nhị ca yên giấc thì hơn, để huynh ấy đi trong thanh thản.”

Các huynh đệ Trương gia bên cạnh nghe thế thì cảm thấy hơi khó chịu: “Cũng đâu thể nói vậy được, lỡ thật thì sao?”

“Cái gì mà lỡ thật? Chẳng lẽ ngươi muốn vì cái lỡ như này mà khiến đệ đệ ta thành quỷ cũng không yên sao?” Đại ca Phương gia cao giọng nói.

“Câu của ngươi là sao, đó là muội phu của ta, đương nhiên ta hy vọng hắn có thể sống thật tốt.”

“Thế chẳng lẽ chúng ta không hy vọng sao?”

“Này thì không chắc.” Không biết là ai lanh mồm lanh miệng lên tiếng, không khí xung quanh lập tức thay đổi.

Đại ca Phương gia giống như bị sỉ nhục, cười lạnh nói: “Vậy các ngươi muốn đưa đi thì đưa đi, chuyện này ta mặc kệ.”

Nói xong hắn hất tay áo bỏ đi.

Những người khác thấy thế vội vàng kéo hắn lại, bắt đầu giải hòa, dù sao người c.h.ế.t vẫn là quan trọng nhất.

Sau một hồi lộn xộn, mọi người vẫn không muốn đưa quan tài tới đạo quan như lời nữ tử bạch y kia nói, ngay cả Trương Lục Nương cũng tự tay rót một ly trà cho đại ca Phương gia, để bọn họ đừng giận ca ca nhà mình.

Thấy nàng như thế, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nàng không còn trượng phu, cũng không có nhi tử, về sau một góa phụ như nàng muốn sống cũng phải xem sắc mặt thúc bá. Lời nói của nữ tử bạch y kia quá mờ mịt, vì mấy câu nói mà đắc tội nhà chồng không phải là điều hay.

Hầy, cũng là một người đáng thương.

Nửa canh giờ trôi qua, màn đêm dần u ám hơn, những người khác bắt đầu tản đi, chỉ còn huynh đệ hai nhà Phương, Trương là ở lại gác đêm.

Bởi vì lúc nãy xích mích nên lúc này cả hai đều nhìn nhau không thuận mắt. Thấy huynh đệ Trương gia ngôi bên cạnh quan tài, huynh đệ Phương gia lập tức ra ngoài ngồi.

Bên ngoài có cỏ đuổi muỗi, muỗi cũng không nhiều, lại còn có gió thổi qua, mọi người ai cũng quen tối đến là ngủ, vậy nên tất cả đều sớm thấy buồn ngủ, huynh đệ Phương gia cố gắng ngồi thêm một lát nữa cũng dần dần thiếp đi.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Tới nửa đêm, tam đệ Phương gia vì buồn tiểu mà tỉnh. Hắn mơ màng đi giải quyết, lúc nhìn vào trong phòng thì không thấy huynh đệ Trương gia vốn ngồi cạnh quan tài đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-2.html.]

Hắn dụi mắt một hồi, miệng lẩm bẩm “lười biếng”, lúc vào trong nhìn thì hồn gần như bị dọa bay mất – xác của nhị ca trong quan tài không còn nữa!

Hắn vội vã gọi đại ca nhà mình dậy, rồi tìm quanh Phương gia một hồi, phát hiện không chỉ huynh đệ Trương gia rời đi mà cả nhị tẩu cũng mất dạng.

Còn vì sao lại đi mất, đáp án không cần nói bọn họ cũng biết.

“Đại ca, chuyện này…” Bọn họ thật sự tin lời nữ tử kia: “Chúng ta cần đuổi theo không?”

Nếu việc này truyền ra ngoài, cho dù kết quả có ra sao thì huynh đệ bọn họ cũng sẽ bị người ta chỉ trích.

Đại ca Phương gia tức giận vô cùng: “Tất nhiên là phải kiếm bọn họ về.”

“Nhưng Hoa Vân Quan gần nhất cũng cách đây ba mươi dặm, bọn họ tốn sức vậy làm gì.” Tam ca oán trách nói.

“Có lẽ bọn họ không tới Hoa Vân Quan.” Đệ đệ nhỏ nhất Phương gia đột nhiên lên tiếng. Những người khác đều nhìn về hướng mà hắn chỉ, trên sườn núi thấp thoáng có ánh lửa hiện lên: “Ta nhớ là sau ngọn núi này cũng có một tòa đạo quan.”

“Thế thì bọn họ lại càng làm bậy, đạo quan đó từ lâu đã không còn ai rồi.”

Mặc dù nói vậy, nhưng chỗ đó có ánh lửa, việc này chứng minh đám ngu ngốc Trương gia có lẽ đã mang t.h.i t.h.ể đi tới đó rồi.

“Tam đệ, ngươi đến Hoa Vân Quan, ta với tiểu đệ lên núi xem xét để phòng ngừa.” Đại ca Phương gia nói xong, tiện tay cầm theo đèn lồng, dẫn tiểu đệ đi về phía ngọn núi.

Hành động của bọn họ khiến hàng xóm xung quanh tỉnh giấc, kết quả là thành một đoàn người cùng đi lên núi.

Đường núi bình thường đã khó đi, huống chi giờ còn đang là ban đêm.

Khi đoàn người đến tòa đạo quan rách nát đó thì đã thấy đám người Trương gia đứng bên ngoài.

Đại ca Phương gia không nói hai lời, lập tức nhào tới đ.ấ.m bọn họ một quyền: “Đám tạp chủng các ngươi! Nhị đệ của ta ở đâu, các ngươi mau giao đệ ấy ra đây!”

Trương gia cũng không phải dạng đứng yên cho mà đánh, hai bên nhanh chóng lao vào đánh nhau, thôn dân bên cạnh can ngăn không được, ngay cả Trương Lục Nương cũng bị thúc bá tát cho mấy bạt tai.

Mãi đến khi bọn họ đánh đến mức bầm dập mặt mày mới có người tách được ra.

“Nhị đệ của ta đâu?” Đại ca Phương gia nhìn chằm chằm Trương Lục Nương vẻ hung tợn.

Ánh mắt của hắn khiến người ta sợ hãi, nhưng Trương Lục Nương lại chẳng hề run sợ.

“Lúc bọn ta ra ngoài, nữ tử bạch y kia tới dẫn đường lên núi.” Lúc nhìn về phía thúc bá, đôi mắt nàng hiện lên vẻ điên cuồng: “Mẫn ca còn cứu được.” Hắn sẽ không bỏ lại mẫu tử nàng.

Đại ca Phương gia sao có thể tin được, hắn mắng: “Ta thấy ngươi bị quỷ mê tâm rồi. Không thể để lão nhị ở đây được, ta phải mang đệ ấy về!”

“Ta không cho phép!” Trương Lục Nương đứng trước cửa cản lại, không cho bọn họ đi vào.

Nàng vừa hành động, mấy ca ca bên cạnh tất nhiên cũng cản lại. Lôi kéo nhau một hồi, hai nhà lại lao vào nhau.

May mà lúc này, cánh cửa sau lưng bọn họ mở ra.

Nữ tử bạch y sau lưng vẫn trông thê thảm như cũ, nàng nói đứt quãng: “Chủ nhân nói, được rồi.”

Được rồi?

Cái gì được rồi?

Ai được rồi?

Trương Lục Nương nghe thấy câu này thì chạy nhanh vào trong phòng, thôn dân vây quanh cũng mặc kệ hai nhà còn đang đánh nhau bên cạnh, xôn xao đi tới trước cửa, nhìn vào.

Chỉ thấy ở trong, Phương Nhị vẫn đang nằm thẳng trước bàn thờ tượng Tam Thanh, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, lồng n.g.ự.c hắn đang phập phồng.

Trời ơi, đây là… sống lại?

Loading...