TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:35:01
Lượt xem: 10
Khi bọn họ đang nói chuyện ở sân sau, Triệu Hưng Thái bưng chén đũa từ trong bếp đi ngang qua, trong lúc vô tình nhìn người đứng trong đình, hắn kinh ngạc: “Liễu Ngũ công tử?”
Dương Châu có vô số phú hộ, Liễu gia là gia tộc nổi bật nhất trong số đó. Tửu lầu Thái An mặc dù đã xuống dốc nhưng những người nên biết, Triệu Hưng Thái đều biết.
Ví dụ như vị Liễu Ngũ Lang đứng trước mắt hắn.
Liễu Phú Vân nghe thấy có người gọi mình thì nghiêng đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời không kịp nhớ ra người mặc quần áo học đồ này là ai.
May mà bên cạnh hắn có người nhớ thân phận của Triệu Hưng Thái, nhỏ giọng bẩm báo bên tai hắn, lúc này hắn mới nhớ ra.
“Sao ngươi lại ở đây?” Liễu Phú Vân nhíu mày hỏi.
Hắn nhớ tuy tửu lầu Thái An nay không bằng xưa, nhưng cũng không tới mức con cháu trong nhà phải lưu lạc nơi xa, đi làm công cho người khác.
“Ta tới đây bái sư học nghệ.” Triệu Hưng Thái đáp. Tuy địa vị của cả hai có chút khác biệt, nhưng thái độ của hắn vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Học ở đây?” “Ừm.”
“Vậy đúng lúc, ngươi nói ta biết, tửu lầu này thật sự có một nữ tử mặc y phục màu đen, đội mũ có rèm màu đen vẫn thường xuyên tới sao?” Liễu Phú Quân nhìn chăm chú vào mắt đối phương rồi hỏi. Mặc dù hắn chỉ vừa cập quan* nhưng khí thế không hề tầm thường.
(*Cập quan: tuổi trưởng thành của nam – 20 tuổi.) “Có đấy.”
Triệu Hưng Thái trả lời rất tự nhiên, chủ yếu là vì vị khách kia khiến người ta có ấn tượng quá sâu sắc: “Chỉ có điều không phải là đến thường xuyên, mà là lâu lâu mới tới một lần.”
“Vậy ngươi biết tìm nàng ta ở đâu không?” Liễu Phú Quân hỏi.
So với những người trong tửu lầu này thì hắn tin tưởng Triệu Hưng Thái hơn.
“Ta…” Triệu Hưng Thái đột nhiên cứng người lại, sau đó nhanh chóng nói: “Tới thôn nhà họ Phương hỏi thăm là tìm được.”
“Thôn nhà họ Phương?” Liễu Phú Vân lặp lại tên này trong miệng lần nữa, không nói hai lời đã xoay người bỏ đi.
Giang chưởng quầy đứng cạnh nào dám ngăn cản hắn, hơn nữa tiểu nhị còn ở bên ngoài gọi nàng, nàng liếc nhìn Triệu Hưng Thái một cái rồi vội đi ra sảnh chính.
Triệu Hưng Thái khi này đột nhiên thấy đầu óc hơi choáng váng, tới khi tỉnh táo lại thì nhận ra Liễu Ngũ và chưởng quầy đều đã đi hết rồi.
“Sao thế này? Mọi người đâu rồi?” Hắn khó hiểu nhìn quanh, cuối cùng lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, đi rửa chén thôi.
…
Từ huyện thành tới thôn nhà họ Phương khá xa, người trưởng thành cũng phải mất một buổi sáng để đi tới, chỉ là đám người Liễu Phú Vân cưỡi ngựa nên tới nhanh hơn nhiều, hoàng hôn buông xuống cũng là lúc bọn họ đặt chân tới thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-19.html.]
Sau khi hỏi thăm xung quanh thôn thì mọi người đều chỉ đường cho bọn họ tới nhà Phương Nhị.
“Gặp chuyện gì khó giải quyết thì đi tìm Phương Nhị.” “Phương Nhị có thể nhìn thấy quỷ thần, có việc cứ tìm hắn.” Thế là Liễu Phú Vân tới tìm Phương Nhị với vẻ thăm dò.
Phương Nhị nghe hắn miêu tả thì lập tức dẫn người lên núi.
Liễu Phú Vân nhìn cỏ dại mọc đầy trên núi, đôi mắt u ám như giăng đầy mây đen: “Nàng ở chỗ này sao?”
Phương Nhị cứ ngỡ người hắn đang nhắc tới là Phó quan chủ thì gật đầu nói: “Đúng thế. Tuy nơi này hoang vắng nhưng cũng là một nơi non xanh nước biếc.”
Liễu Phú Vân quan sát “nơi non xanh nước biếc” này một hồi, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Nhóm người lên núi rất nhanh, chỉ một lúc sau một tòa đạo quan nằm giữa một đống gạch vụn đã xuất hiện trước mắt Liễu Phú Vân.
Đạo quan?
Liễu Phú Vân còn chưa kịp hỏi tại sao đây lại là đạo quan thì Phương Nhị đã bắt chuyện với Hà thợ mộc còn đang làm việc.
“Đã xây xong nhà bếp rồi à?”
“Nếu còn không nhanh thì trời sẽ trở lạnh, lúc đó làm việc không dễ đâu.” Hà thợ mộc vừa nói vừa liếc nhìn mấy gương mặt xa lạ đằng sau Phương Nhị: “Đây là tới tìm quan chủ hả?”
“Đúng thế.”
“Nhìn không giống người thường.” Mấy tùy tùng sau lưng người nọ còn mang theo cả vũ khí.
“Đúng thế, nhưng ở trước mặt quan chủ thì cũng vô dụng thôi.” Phương Nhị nói. Vũ khí của người thường sao có tác dụng với quỷ thần được.
“Cũng phải.” Hà thợ mộc cười ha hả.
Trong lúc cả hai nói chuyện, Liễu Phú Vân đã dẫn theo tùy tùng đi vào trong đạo quan. Hắn dạo quanh đạo quan một vòng rồi hỏi Phương Nhị: “Không phải ngươi nói nàng ở trên núi sao?”
Phương Nhị chỉ về phía mặt trời: “Sắp gặp được rồi.”
Vừa dứt lời, ánh nắng đã lặn về phía tây, thời khắc bóng tối và ánh sáng giao hòa với nhau, trời đất mênh m.ô.n.g lập tức thay đổi.
Trong đạo quan, Đại Lang chậm rãi đi ra ngoài, đầu tiên hắn chào hỏi Phương Nhị và Hà thợ mộc trước, sau đó mới quay đầu về phía Liễu Phú Vân còn đang sửng sốt, nói: “Vị công tử này, quan chủ mời ngài vào trong.”
Liễu Phú Vân tự nhận kiến thức của bản thân không hề ít, nhưng hiện tại nhìn thấy một thiếu niên trắng toát đột ngột xuất hiện như thế thì lại thấy chuyện này có điều bí ẩn nào đó.
Hắn tới tìm Tam Nương, nếu nói Tam Nương đã nghèo tới mức phải ở lại trong đạo quan thì còn dễ hiểu, nhưng đạo quan vốn trống không lại đột nhiên xuất hiện một người bước ra như quỷ thì phải giải thích thế nào?