TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:33:45
Lượt xem: 8

Sau khi Phó Yểu đi, chỉ một lúc sau Giang chưởng quầy đã mang rượu tới.

Nhưng khi nàng đẩy cửa ra lại nhìn thấy đồ ăn và rượu trong phòng không hề thay đổi thì cảm thấy có chút quái lạ. Nhưng người làm buôn bán ky nhất chính là tò mò quá nhiều, nàng nhanh chóng để lại vò rượu rồi đóng cửa lại.

Đêm nay, tửu lầu không có chuyện gì xảy ra cả.

Sáng sớm hôm sau, tiểu nhị đang lau bàn lau ghế, dọn dẹp phòng riêng thì chợt thấy một bàn đồ ăn ngon chưa ai động vào, hắn vừa lầm bầm “có tiền sướng thật”, vừa nhanh chóng bỏ vào miệng một miếng thịt.

Tay nghề của Dương đầu bếp rất tốt, nhưng hắn là tiểu nhị, cơ hội được ăn thịt kho tàu rất ít. Hôm nay hiếm lắm mới có một nồi thịt còn nguyên, hắn thầm nghĩ xem nên đóng gói mang về nhà thế nào.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện miếng thịt mình nhai trong miệng có vị rất lạ.

Hắn nhai thịt mà như đang nhai giấy, không có chút mùi vị gì. Chẳng lẽ để suốt đêm nên hỏng?

Hắn ngửi nồi thịt cũng chẳng có mùi gì cả. Sau khi nhổ miếng thịt ra, hắn tiếp tục thử một miếng khác, cũng nhạt như miếng đầu tiên.

Lúc hắn đang nghi ngờ không biết có phải do lưỡi mình có vấn đề hay không thì bên ngoài có tiểu nhị khác đi vào.

“Giỏi thật đấy, dám lén ăn thịt một mình.” Tiểu nhị mới vừa xuất hiện đã nhanh chóng dùng tay nhón một miếng thịt cho vào miệng.

Nhưng người này lập tức nhổ ra: “Đây là gì thế? Thịt đấy hả? Sao chẳng có vị gì hết vậy!”

“Hóa ra ngươi cũng không thấy có vị gì…” Tiểu nhị kia nghe vậy thì an tâm hơn chút, nhưng rồi đột nhiên nhớ lại vài lời đồn, giọng bắt đầu run lên: “Không thì ngươi nếm thử rượu đi…”

“Rượu làm sao?” Tiểu nhị mới nhanh chóng rót một chén rượu, lần này hắn không phun ra, nhưng mà…: “Vò rượu này chưởng quầy pha nhiều nước thế, ta chẳng nếm được chút vị rượu nào cả.”

“Không phải…” Tiểu nhị kia nghe thế thì nuốt nước miếng nói: “Ta nghe nói… đồ cúng tế sau khi để qua đêm sẽ không còn mùi vị gì nữa, ngươi xem đồ ăn với rượu trên bàn này có phải là…”

“Ngươi nói cái gì thế, đừng dọa lão tử chứ!” Tiểu nhị đá vào đùi hắn, nhưng chính bản thân lại quay đầu bỏ chạy.

Nhanh chóng, chuyện trong phòng riêng cũng truyền tới tai Giang chưởng quầy.

Giang chưởng quầy tất nhiên không tin chuyện này, nhưng sau khi nếm thử rượu và thức ăn thì bắt đầu d.a.o động.

Tối qua, nàng nghĩ rằng sẽ có khách nhân tới nên cố ý để lại đèn lồng trước cửa, ai ngờ cả đêm chẳng có ai tới cả.

Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác… Có lẽ vị khách kia đã ở đó từ trước rồi? Nàng đột nhiên thấy lưng mình lạnh toát.

Chỉ là người biết rõ chuyện này nhất, tối nay lại không xuất hiện.

Dần bước sang cuối tháng chín, trời bắt đầu trở lạnh. Ngay lúc mọi người bắt đầu đổi sang y phục mùa đông thì tửu lầu lại có một vị khách đặc biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-18.html.]

Đặc biệt là vì toàn bộ Thủy Huyện cũng không tìm được vị công tử thứ hai nào anh tuấn như vậy.

Hơn nữa vị công tử này còn mặc một thân y phục cẩm tú, hào hoa phong nhã, chỉ cần nhìn là biết xuất thân không tầm thường.

Người có sắc có tiền trong mắt Giang chưởng quầy tất nhiên cũng đặc biệt hơn những người khác.

“Khách quan đi bao nhiêu người?” Giang chưởng quầy tự mình đón tiếp: “Trên lầu có phòng riêng, các vị có muốn lên lầu không?”

“Không cần.” Công tử vẻ mặt mỏi mệt tỏ vẻ không muốn nói nhiều: “Cứ mang bừa mấy món lên là được. Ăn xong bọn ta còn phải lên đường.”

“Được, mời mấy vị đi bên này.”

Ngay lúc Giang chưởng quầy đang định bảo tiểu nhị ra sau bếp báo món thì cánh tay đột nhiên bị người ta dùng sức giữ lấy: “Ngọc bội bên hông của ngươi từ đâu mà có!”

Tiếng quát vừa vang lên, không những Giang chưởng quầy đứng gần mà những khách nhân khác cũng xôn xao hướng ánh mắt về phía bên này.

“Công tử muốn hỏi khối ngọc bội này sao?” Giang chưởng quầy thoáng bất ngờ.

Nàng không ngờ khối ngọc bội mình đeo lâu như vậy cuối cùng cũng có người hỏi thăm.

Nhưng nghĩ lại thì khối ngọc bội vừa nhìn đã biết có giá trị liên thành. Vị công tử trước mắt này trông cũng không giống dân thường, nhận ra khối ngọc này cũng có thể hiểu được.

“Nói mau, khối ngọc này ngươi lấy đâu ra.” Tùy tùng đi bên cạnh cũng lập tức mở miệng truy hỏi.

Nàng nhìn bộ dạng của bọn họ, hiển nhiên họ đã xem nàng như bà chủ hắc điếm.

“Mấy vị khách quan xin đừng gấp.” Giang chưởng quầy vừa nói vừa trấn an các khách nhân xung quanh: “Mọi người cứ ăn uống thoải mái.” Rồi mới quay sang nói nhỏ với bọn họ: “Mấy vị theo ta ra phía sau, chỗ này không tiện nói chuyện.”

Tới sân sau, Giang chưởng quầy lập tức nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện: “…Vị khách nhân đó chỉ nói rằng ngọc bội này ta cứ giữ, nếu có người muốn chuộc lại thì dựa theo giá cả của ngọc bội trả tiền là được. Còn lại ta cũng không biết.”

Nam tử vuốt ve khối ngọc bội, hắn đã chắc chắn đây là khối ngọc năm đó hắn đã tặng cho người.

“Vậy vị khách đó hiện đang ở đâu?” Hắn vô cảm hỏi.

“Chuyện này…” Giang chưởng quầy khó xử. Mặc dù vị khách kia thường xuyên tới tửu lầu của nàng ăn cơm, nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi thăm bất kì điều gì về vị khách đó.

“Không nên gạt chúng ta.” Tùy tùng nắm đao uy hiếp.

“Sao thế được. Mọi người trong tửu lầu đều có thể làm chứng chuyện này.” Giang chưởng quầy vội nói: “Nếu là nửa tháng trước thì vị khách nhân đó mỗi ngày đều tới. Nhưng trong khoảng thời gian này nàng lại đột nhiên không tới nữa, ta cũng không biết phải tìm nàng ở đâu. Nếu không thì công tử cứ tạm thời ở lại đây đi? Có lẽ đêm nay nàng sẽ lại tới.”

Loading...