TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:33:43
Lượt xem: 20

Giọng Đại Lang không cao nên những người ở xa không nghe rõ lắm, nhưng lão nhân đằng sau Triệu Hưng Thái lại nghe được.

Lão nhân gia nhìn một hồi mới nhận ra trên chiếc bàn kia chỉ có một người còn sống, bốn người còn lại chỉ là người giấy mà thôi.

Phó Yểu thấy lão nhìn qua, biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện nên bảo Giang chưởng quầy chuẩn bị cho nàng một phòng riêng: “Tối nay ta phải mời khách.”

Giang chưởng quầy không nói hai lời, lập tức tự mình dẫn bọn họ lên lầu. Sau khi vào phòng riêng, lão nhân cũng bay theo vào cửa.

Lão vừa vào đã quan sát Phó Yểu: “Nghe đồn phương sĩ có thể cắt giấy thành người, rải đậu thành binh, có thể nhìn thấy âm dương, nhưng những người này chỉ xuất hiện trong sách cổ, chưa có ai từng thấy qua. Không ngờ hôm nay lão phu có thể may mắn được gặp phương sĩ.”

“Những việc này chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Lão Triệu, mời ngồi.” Phó Yểu tự mình rót cho lão một ly rượu, lúc đưa tới tay nàng còn làm một động tác, ly rượu kia cũng không có gì thay đổi, nhưng Đại Lang và Tam Nương lúc này đã ngửi được mùi rượu.

“Ồ?” Lão nhân thấy thế thì vui mừng vô cùng, đã lâu rồi lão chưa được uống rượu.

Những người bước qua cánh cửa cái c.h.ế.t đều không thể cảm nhận được mùi vị của nhân gian nữa, ăn gì cũng nhạt nhẽo. Nhưng mặc dù miệng không nếm được mùi vị, không có nghĩa là trong lòng không nhớ. Thứ nghiện nhất chính là trái tim.

Lão nhân lần nữa được ngửi mùi rượu, lập tức hít một hơi thật sâu, rồi mới cẩn thận nhấp từng ngụm nhỏ, vẻ mặt của lão giống như đất đai khô hạn gặp được mưa rào, tràn đầy thỏa mãn: “Là mùi vị này.”

Lão liên tục nhấp mấy lần xong mới nói: “Lúc nãy ta nghe ngài gọi ta là lão Triệu, chẳng lẽ phương sĩ đại nhân quen biết ta sao?”

“Ta bây giờ là quan chủ của một đạo quan, lão Triệu cứ gọi ta là Phó quan chủ là được.” Phó Yểu nói: “Còn lý do vì sao biết lão thì là vì cháu của lão. Ta và hắn có một phần nhân quả.”

“Hóa ra là vậy.” Lão Triệu gật đầu: “Chỉ mong là một nhân quả tốt.” Còn nhân quả gì thì lão không hỏi tới.

Phó Yểu mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Tửu lầu này cũng có một phần nhân quả của lão đấy.”

“Ngài nói Dương đầu bếp à?” Lão Triệu nhớ tới chuyện xưa thì cảm khái: “Người này lão vẫn còn chút ấn tượng. Cụ thể là năm nào thì lão quên mất rồi, chỉ nhớ rõ hôm đó là tết Thượng Nguyên, một đám hài tử trong bếp đều lười biếng ra ngoài xem biểu diễn hoa đăng, chỉ có một mình hắn là ở lại sân sau rửa bát. Lão thấy tay của hắn đã lạnh tới mức sưng lên nên nhân lúc hầm một nồi thịt kho tàu cho khách có cho hắn một chén nhỏ. Không ngờ mấy chục năm sau, cháu của lão lại tới đây làm học đồ của hắn. Phần nhân quả này, có lẽ là duyên trời định.”

“Ta thấy, lão có lẽ nên nếm thử món ăn này của Dương đầu bếp trước.” Phó Yểu đẩy phần thịt kho tàu còn đang bốc hơi nóng tới trước mặt lão nhân: “Có lẽ nếm xong, lão sẽ có suy nghĩ khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-17.html.]

Lão Triệu nhìn thấy thịt kho tàu thì hứng thú cũng tăng lên. Lão vốn dĩ là một người thích ăn thịt, món sở trường đa phần cũng làm từ thịt heo.

Nhưng ngay lúc nếm đũa đầu tiên, vẻ mặt lão lại ngơ ngẩn: “Mùi vị này…” Thật sự rất quen. Mặc dù có hơi khác hương vị lão làm ra, nhưng vị ngon của thịt lại rất giống.

Phó Yểu lên tiếng: “Mặc dù lão đã mất hơn hai mươi năm, nhưng ở nơi mà lão không biết vẫn có người yên lặng dùng cách khác để nhớ tới lão. Chén thịt kho tàu này mới là nhân quả giữa lão với hắn.”

Lão Triệu yên lặng ăn thêm hai miếng thịt, rồi chậm rãi nói: “Nói ra có lẽ ngài không tin, Triệu Thụy An cả đời có hơn trăm đệ tử, người có thiên phú cũng không ít, nhưng tới cuối đời lại không một người nào kế thừa tay nghề của lão. Đây vẫn luôn là sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng lão. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là lão nghĩ sai rồi.”

Thiên phú của Dương đầu bếp chỉ ở mức bình thường trong số các học đồ của lão nhân, nhưng lại có thể nhờ sự quyết tâm mà học được cái tinh túy, thế lão nhân thì sao, có lẽ nào lúc đang dạy dỗ học đồ, lão cũng đã quên mất bản chất thật sự của nghề làm bếp?

“Giờ lão đã c.h.ế.t rồi, đúng hay sai không còn quan trọng nữa.” Phó Yểu nói: “Vẫn nên quan tâm tới hiện tại thì hơn.”

“Ngài nói đúng.” Lão Triệu thở dài: “Lý do lão vẫn chưa chịu rời đi là vì chưa tìm được truyền nhân. May mà đứa cháu kia của lão cũng có chút cố gắng.”

Nhắc tới cháu mình, lão Triệu không khác gì gia gia trong thiên hạ, mặt thì ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì cực kì hãnh diện: “Thiên phú của nó cao hơn lão rất nhiều, lúc sáu tuổi đã bắt đầu học làm bếp, bây giờ kỹ thuật cắt cao hơn những đầu bếp thông thường rất nhiều. Đợi tới khi nó tìm được ghi chép của lão thì có lẽ có thể gánh vác tửu lầu Thái An.”

Phó Yểu nhớ tới tay nghề của Triệu Hưng Thái, gật đầu nói: “Phần mộ tổ tiên nhà lão linh thiêng, ban cho một hậu thế giỏi giang như vậy.”

“Phải.” Lão Triệu phấn khởi: “Chỉ cần nó có thể thành tài thì lão sẽ an tâm ra đi.”

“Ồ?” Phó Yểu bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Nhưng lão có thể chờ tới lúc đó à?”

Vẻ mặt lão Triệu cứng lại, lão nhìn về phía Phó Yểu, Phó Yểu cũng nhìn lại lão.

“Hơn hai mươi năm qua lão luôn dùng ngọc để chứa đựng hồn phách, nhưng dù sao cũng sẽ đến lúc không thể cố được nữa. Giờ trên mặt ngọc đã có vết nứt đầu tiên, vết thứ hai cũng sắp xuất hiện luôn rồi. Ngày ngọc nát cũng chính là ngày lão biến mất vĩnh viễn. Lão, liệu có chờ nổi không?” Phó Yểu nói xong, thả ly rượu xuống: “Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về đây. Ta sẽ bảo bà chủ mang rượu tới, lão cứ tự nhiên mà dùng.”

Nàng nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt của lão Triệu, dẫn những người khác rời khỏi phòng.

Loading...