TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:32:38
Lượt xem: 12
Nhưng Tam Nương lại có ý khác: “Quan chủ, nếu kiếm thật nhiều, tiền cho ngài, ta có thể sống lại không?”
Đây là một yêu cầu ngoài ý muốn, nhưng lại bao hàm hết mọi yêu cầu. Phó Yểu ngẫm nghĩ nói: “Đại Lang có thể trở về trần gian thì tất nhiên ngươi cũng vậy. Nhưng nếu chỉ dựa vào việc kiếm tiền cho ta thì sẽ rất khó. Ngươi chắc chắn muốn dùng việc này để làm giao dịch à?”
Tam Nương không ngờ mong muốn của mình lại được chấp nhận, nàng ta kích động: “Ta chắc chắn!” Nàng ta cực kỳ quyết tâm!
Mặc dù c.h.ế.t đi vẫn có thể dùng cách khác để tồn tại, nhưng nàng ta vẫn rất nhớ hơi ấm của ánh mặt trời, nhớ mọi thứ khi còn sống.
“Được.” Phó Yểu gật đầu: “Ta đây sẽ chúc ngươi mọi việc thuận lợi.”
…
Thời tiết nhanh chóng sang thu.
Mùa thu ở Giang Nam rất nhạt nhòa, khiến người ta không biết đã sang thu tự lúc nào. Dường như mọi thứ cứ bất ngờ kéo đến. Một hôm tỉnh lại, đẩy cửa sổ ra và bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra mùa thu đã tới.”
Mùa thu rất tuyệt, đặc biệt là ánh trăng.
Trong một ngày đẹp trời như vậy, có một vị khách nhân mệt mỏi đi tới tửu lầu của phu thê Dương thị.
Vị khách này trông chỉ mới khoảng 15-16 tuổi, trên người còn mang theo tay nải. Hắn vừa vào đại sảnh đã gọi vài món ăn đặc biệt của tiệm, rồi ngồi một góc thưởng thức.
Vào đêm Trung thu, khách khứa tới rất đông. Sau một hồi bận rộn, khách nhân thay đổi mấy đợt, nhưng vị khách này vẫn ngồi mãi không đi, tiểu nhị tất nhiên cũng để ý.
May mà người này cũng hiểu chuyện, mỗi khi có khách khác tới hỏi đều lễ phép mời ngồi chung.
Cho tới tận gần nửa đêm thì khách trong tiệm mới dần tan hết, người này cuối cùng cũng đứng lên, vừa trả tiền vừa hỏi tiểu nhị: “Xin hỏi, tửu lầu của các vị còn nhận người làm không? Ta chịu được cực khổ, làm cái gì cũng được.”
Trước đó tiểu nhị thấy hắn mang theo tay nải, trên giày toàn là bụi đất, giọng nói cũng khác với người ở đây thì đã đoán được mấy phần.
Nhưng tửu lầu không phải là thiện đường, hiện giờ trong bếp cũng không thiếu người làm.
“Vừa nhận đủ người rồi, không thiếu.”
“Ta không cần tiền công.” Người này tiếp tục thương lượng: “Ta chỉ muốn tới đây học nấu ăn chút. Vừa rồi ta có tới vài tửu lầu, thấy nơi này là đông khách nhất. Hơn nữa lúc nãy ta cũng có ăn thử, thịt kho tàu ở tiệm các ngươi là ngon nhất.”
“Hóa ra ngươi muốn tới thăm dò?” Tiểu nhị nhíu mày, có lẽ hắn thấy người này chỉ có một mình, giọng điệu cũng không còn thân thiện nữa mà thêm mấy phần cảnh giác.
Người này sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không phải, ta chỉ là…”
“Ngươi ở lại đi.” Giang chưởng quầy đúng lúc lên tiếng: “Vài người sau bếp đúng là có hơi quá sức, nếu ngươi không có chỗ để ở thì ở lại đi.”
“Chưởng quầy, người này có lẽ là tới thăm dò…” Tiểu nhị định nói gì nữa nhưng đã bị Giang chưởng quầy ngắt lời: “Thăm dò cái gì, tài năng của Dương đại ca không phải nói học là học được. Hơn nữa khả năng nấu ăn của mỗi người một khác, có nhiều thứ không phải chỉ nhìn là có thể học được.”
Tiểu nhị không còn gì để nói, người kia lại cảm kích nói với chưởng quầy: “Cảm ơn ngài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-16.html.]
“Ngươi chưa giới thiệu ngươi tên gì đâu?” Giang chưởng quầy mỉm cười hỏi. “Ta tên Triệu Hưng Thái.”
“Thế từ nay về sau chúng ta sẽ gọi ngươi là tiểu Triệu. Ngươi mang theo đồ đạc đi theo ta ra sau.”
“Được.”
Ngay lúc thiếu niên đi lấy đồ, Giang chưởng quầy nhắc nhở tiểu nhị: “Về sau cũng không được phiến diện như vậy. Thiếu niên này mang theo đồ làm bếp, giữa hổ khẩu* toàn là vết chai, cánh tay săn chắc, ngón tay lại nhiều sẹo, vừa nhìn đã biết là một đầu bếp. Ngày xưa Dương đại ca cũng làm học đồ của người ta như thế, nếu mỗi người đều như ngươi thì tay nghề sao có thể truyền lại về sau được.”
(*hổ khẩu: bộ phận giữa ngón cái và ngón trỏ.)
“Vâng…” Tiểu nhị buồn rầu đáp.
Thế là, trong tửu lầu Dương gia có thêm một tiểu học đồ bé nhỏ.
Cuộc sống của học đồ rất vất vả, mọi việc quét dọn, rửa rau, rửa chén đều do họ làm, ngày nào cũng phải dậy sớm nhất, đi ngủ thì muộn nhất. Giữa học đồ với nhau còn hay cạnh tranh, Triệu Hưng Thái tới từ nơi khác nên càng bị bài xích hơn.
Nhưng hắn không để ý những việc ấy, ngày nào sau khi làm việc xong cũng tập cắt đậu hủ.
Dương đầu bếp vì vị khách nào đó mà có thói quen ngủ trễ, vậy nên cũng sớm để ý tới thiếu niên chăm chỉ này, sau khi thấy kỹ thuật cắt của hắn không tệ thì trong lòng thầm để ý theo dõi.
Lúc nửa đêm, vị khách bí ẩn không xuất hiện mấy ngày nay lại tới, Dương đầu bếp đầu tỉnh táo, rửa tay rồi tự mình chuẩn bị nguyên liệu.
Cảnh này bị Triệu Hưng Thái nhìn thấy, nhưng hắn cũng không hỏi, những thứ không liên quan tới làm bếp hắn sẽ không tò mò.
Nhưng hắn không hỏi, nhóm học đồ bên cạnh lại lặng lẽ bàn luận với nhau. “Là vị khách mặc đồ giống quỷ đúng không?”
“Lần nào tới họ cũng mặc như vậy, nếu ta tình cờ gặp phải chắc sẽ sợ tới mức tiểu ra ngoài quá.”
“Vị khách đó lúc ăn cũng đội mũ, không để lộ khuôn mặt xíu nào, có lẽ là vì tướng mạo xấu xí nên mới không dám để người khác thấy.”
Đám học đồ còn đang hăng say bàn luận, Phó Yểu cũng trò chuyện với chưởng quầy: “Tửu lầu của các ngươi, có một vị khách quan trọng đến.”
Giang chưởng quầy cho rằng nàng nói tới vị khách nào đó lúc ban ngày, chỉ cười đáp: “Tất cả khách nhân đều là phụ mẫu ban cơm cho ta, ai cũng quan trọng cả.”
Phó Yểu cười, không nói thêm gì cả.
Nhưng từ ngày hôm đó, đêm nào nàng cũng đến tửu lầu.
Mãi chừng một tháng sau, Triệu Hưng Thái bị sai bưng thức ăn ra mới lần đầu được gặp mặt vị khách mà người ta bàn tán là “mặc y phục giống quỷ”, Phó Yểu cũng gặp phải “vị khách quan trọng”.
“Quan chủ, ngài coi, hình như ta bị hoa mắt rồi…” Đại Lang lắp bắp nói: “Sao ta lại thấy một lão gia gia bay theo sau người kia thế?”