TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-02-07 16:48:10
Lượt xem: 4

Phó Yểu không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, thoáng kinh ngạc, cầm lệnh bài lên rồi nói: “Chuyện ngươi nhờ ta đã làm xong, không cần phải tới đây giám sát luôn vậy chứ?”

Chung Ly thấy nàng nhét lệnh bài của mình vào lòng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Không giám sát, chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.” Y đáp. “Người ngươi muốn chờ ở hoàng cung?” Phó Yểu hỏi. “Không phải.”

“À, vậy thì ngươi cũng đi vòng hơi xa rồi đấy.”

Cả hai cùng nhau ra ngoài, Hoàng hậu và Quý phi đang đánh cờ bên ngoài thấy họ thì đều ngơ ngác.

Nữ nhân xuất hiện trong hậu cung thì không sao, nhưng mà một nam nhân… có điều, nam nhân này có vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt nha.

“Hai người các ngươi chưa từng nhìn thấy gì cả.” Phó Yểu dẫn Chung Ly ra sau cây cột, bóng dáng cả hai lập tức biến mất.

Chỉ để lại Quý phi và Hoàng hậu nhìn nhau, cuối cùng vẫn tiếp tục chơi cờ như không có gì xảy ra.

Quý phi đánh cờ một lúc, đột nhiên nói: “Hóa ra là người đó.” Hoàng hậu ngẩng đầu: “Sao?”

Quý phi cười mỉm: “Chỉ là nhận ra một người quen cũ thôi. Hôm nay chơi cờ tới đây thôi vậy, ngày mai ta sẽ tới chơi với tỷ tỷ tiếp.”

Hoàng hậu cũng không mở miệng, Quý phi ung dung đứng dậy, sai người mang cầu thang tới, trèo tường về lại cung điện của mình.

Phó Yểu và Chung Ly ra ngoài, nàng lập tức hỏi y: “Ngươi quen Quý phi?” Lúc nãy nàng đã nhận ra ánh mắt Quý phi nhìn Chung Ly có hơi khác. “Cũng coi như quen.” Nhưng y lại không nhớ rõ đối phương là ai.

Hai người đang đi, đột nhiên nghe sau lưng có người gọi bọn họ: “Chung đại nhân, xin dừng bước.”

Bọn họ quay đầu lại, một cơn gió thổi qua làm hai người bước vào con hẻm nhỏ, trước mặt cũng xuất hiện một mỹ nhân.

Vị mỹ nhân này cực kỳ quyến rũ, là vẻ đẹp chẳng khác nào hồ ly mê hoặc quân vương.

“Ngươi là Chung đại nhân, ta không nhớ nhầm đấy chứ?” Mỹ nhân đó hỏi Chung Ly.

Chung Ly lúc này cũng nhớ ra nàng ta: “Tiêu Như Sắt.”

“Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ tên ta, thật là vinh hạnh quá.” Mỹ nhân mỉm cười, đôi mắt y hệt hồ ly tinh, vừa hẹp dài lại vô cùng xinh đẹp: “Lúc nãy ở trong cung thấy ngươi làm ta khá là kinh ngạc đấy. Hóa ra Chung đại nhân sớm đã là quỷ, nếu biết thế thì ta đã tới chỗ ngươi rồi.”

Lúc này Phó Yểu mới biết, vị mỹ nhân này chính là tinh quái núp trong người Quý phi.

“Hóa ra là một con hồ ly tinh.” Phó Yểu nói.

“Quan chủ đừng nói thế chứ.” Tiêu Như Sắt che miệng cười duyên: “Ta đã không làm hồ ly nhiều năm rồi, giờ cũng có cơ thể của con người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-155.html.]

Chung Ly cũng mở miệng: “Ngươi hẳn là cũng biết nàng ta, nàng chính là Thái hậu của tiền triều.”

Phó Yểu lập tức hiểu ra: “Vậy ra ngươi chính là vị Tiêu Thái hậu kia à?” Đây đúng là một sự thật làm người ta phải thấy ngoài ý muốn.

“Quan chủ gọi ta là Tiêu Như Sắt được rồi, xưng hô đó già quá.” Tiêu Như Sắt không thích bị gọi như vậy: “Ta vốn đang tu luyện ở lăng mộ, ai ngờ lại bị một đám trộm mộ lẻn vào làm sụp hết, xém chút thì tẩu hỏa nhập ma, chỉ đành lẻn vào trong cung hút chút khí vận. Ta xin cảm tạ ơn nghĩa vì lúc nãy quan chủ không vạch trần thân phận ta, nếu quan chủ cần ta giúp gì thì cứ việc ra lệnh, ta làm được chắc chắn sẽ giúp.”

Nhìn người ta xem, chỉ mới có chút thôi mà quan hệ đã trở nên thân thiết thế này rồi.

“Này thì không cần.” Phó Yểu nói: “Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta không làm phiền nữa. Ta tới quán đằng trước đợi ngươi.” Câu cuối cùng là nàng nói với Chung Ly.”

Phó Yểu rời khỏi ngõ hẻm, bên cạnh là quán mì của Lão Thường Đầu.

Lão Thường Đầu dường như muốn kiếm rất nhiều tiền, quán mì không chỉ mở buổi sáng mà cả trưa cũng mở.

Phu thê Lão Thường Đầu thấy Phó Yểu đi tới thì lập tức nhận ra. Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng Lão Thường Đầu bảo thê tử về nhà, tự mình xoa tay đi tới trước mặt Phó Yểu: “Cô nương muốn ăn gì?”

“Hai chén mì Dương Xuân là được. Thêm hai cái trứng nữa, chiên vàng giòn chút. Yên tâm, hôm nay có người trả tiền.” Phó Yểu nói.

Lão Thường Đầu lập tức đồng ý, làm mì cho nàng.

Khi một chén mì vừa được làm xong, Chung Ly cũng tới.

Phó Yểu cũng không hỏi y nói chuyện gì với hồ ly kia, chỉ đẩy chén mì mà Lão Thường Đầu bưng tới tới trước mặt y: “Ngươi mời khách.”

Chung Ly nhìn chén mì thơm nồng trước mặt và quả trứng chiên vàng giòn bên trên, cầm đũa bắt đầu ăn.

Hai người bọn họ, chính xác hơn là vì có Chung Ly ngồi đây nên người đi lại trên đường cứ liên tục nhìn về phía này.

Thực sắc tính dã*, dù có là nam hay nữ cũng đều như nhau cả.

*thực sắc tính dã: ăn uống và t.ì.n.h d.ụ.c là bản năng nguyên thủy của con người

“Ngon đấy.” Phó Yểu khen.

Tuy Lão Thường Đầu trưởng thành chẳng ra sao cả nhưng khả năng nấu mì lại rất tuyệt. Nước xương thịt hầm thơm nức, đậm đà, không cần thêm bất kỳ gia vị linh tinh nào, chỉ cần một chén canh thêm ít mì sợi, chút hành lá, một quả trứng chiên giòn là đủ khiến thỏa mãn lòng người.

Đúng lúc này, Khấu đồ tể chạy ra từ trong hẻm.

Hắn vừa thấy Phó Yểu đã vội vàng nói: “Cô nương, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi.”

Phó Yểu thấy hắn, lại nhìn sang Chung Ly, sau đó mới hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nằm mơ à?”

Khấu đồ tể lắc đầu: “Giờ ta không nằm mơ nữa. Ta chỉ muốn hỏi cô nương là tại sao ta lại nằm mơ thấy những giấc mơ như vậy? Người ta thường nói giấc mơ chính là chuyện xảy ra ở kiếp trước, có phải lúc đó ta thật sự là một Đại tướng quân không?”

Loading...