TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:32:35
Lượt xem: 13

Không nhắc tới tình cảm tốt đẹp giữa phu thê Dương thị nữa, Phó Yểu hôm trước hứa hẹn, hôm sau nàng đã có mặt ở tửu lầu.

Vẫn thời điểm đó, vị trí đó, Dương đầu bếp bưng một niêu đất nóng hổi lên đặt trước mặt nàng, nói: “Đây là món ta nấu giỏi nhất đấy.”

Chưởng quầy đứng bên cạnh mở nắp ra, mùi hương ấm nóng bay ra ngoài, là món thịt kho tàu màu hồng béo ngậy.

Chỉ cần nhìn màu sắc thôi là đã thấy không tệ rồi.

Phó Yểu cầm đũa gắp một khối thịt vào miệng, bắt đầu thưởng thức. Một lúc sau nàng mới nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nói: “Ta nhớ món ăn đặc biệt ở tửu lầu Thái An trong thành Dương Châu cũng là thịt kho tàu. Thế mà ta ăn món này lại cảm nhận được chút hương vị của đầu bếp giỏi nhất ở đó. Đã lâu rồi ta không nếm được món ăn ngon như vậy.”

Câu này của nàng khiến Dương đầu bếp đứng bên cạnh kinh ngạc: “Hóa ra khách nhân cũng từng được nếm thử tay nghề của đầu bếp Triệu Thụy An sao? Thật không dám giấu, ta từng làm học đồ trong tửu lầu Thái An suốt mười năm, lúc đó người đứng bếp đúng là Triệu đầu bếp, nhưng vào năm thứ ba khi ta còn làm học đồ thì người đó đã qua đời rồi.”

Hắn cũng chỉ có một lần vinh hạnh được nếm thử món thịt kho tàu của Triệu đầu bếp lúc đêm khuya.

Mùi vị đó tuyệt vời tới mức hắn không thể nào quên, cho nên về sau đều dốc hết tâm huyết cho món ăn này. Đây cũng là lý do vì sao hắn chỉ có mỗi món này là sở trường.

Tính đến giờ thì Triệu đầu bếp qua đời gần hai mươi năm rồi, không ngờ nhiều năm như vậy mà hắn còn gặp được một vị khách đã từng nếm qua món ăn của Triệu đầu bếp. Đã vậy còn nhớ lại hương vị món ăn đó qua món của hắn nưa chứ.

Những lời này là sự khen tặng tốt nhất trong cuộc đời làm bếp của hắn. Phó Yểu thấy hắn kích động như vậy thì biết hắn đang hiểu lầm nàng.

Tửu lầu Thái An truyền thừa trăm năm, chủ yếu dựa vào hai vị Triệu đầu bếp.

Người đầu tiên là Triệu Thụy An, là người đặt nền móng cho tửu lầu Thái An, thậm chí có thể nói là người tạo ra khúc nhạc dạo cho sự đặc sắc của món ăn Hoài Dương, vì khách nhân ở thời Triệu Thụy An luôn cho rằng món ăn Hoài Dương chính tông chỉ có ở tửu lầu Thái An.

Còn vị thứ hai, nếu tính tuổi thì hiện tại có lẽ còn đang ở sân sau của Triệu gia, tiếp tục luyện xóc chảo vì tương lai phục hưng tửu lầu Thái An.

Tửu lâu Thái An không có Triệu Thụy An, chắc giờ cũng tàn rồi.

“Trước ta đi qua Dương Châu có ăn vài lần.” Phó Yểu cũng không giải thích nhiều, tiếp tục thưởng thức món thịt kho tàu trước mặt.

Ăn cơm xong, nàng cũng không trả tiền mà tiếp tục dùng ngọc bội để trừ nợ, dẫn mọi người đi mất.

Từ khi đó, Phó Yểu lâu lâu lại tới tửu lầu ăn bữa cơm. Nàng cũng không kén chọn, Dương đầu bếp làm món gì thì nàng ăn món đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-15.html.]

Về sau, phu thê Dương thị đã quen với vị khách nhân xuất hiện lúc nửa đêm này. Mỗi lần nàng xuất hiện là bọn họ đều chuẩn bị sắn trà ngon để đón tiếp.

Cùng lúc đó, phu thê Hà thợ mộc cũng đã giúp quan chủ sửa xong chủ quan. Mặc dù nơi này được gọi là chủ quan nhưng cũng chỉ là một gian phòng nhỏ, chính giữa đặt tượng Tam Thanh, xung quanh có một vòng nến để thắp sáng, ngoài ra không còn gì khác.

Xây xong chủ quan thì chỉ còn lại vài căn phòng khác như nhà bếp, phòng bên, phòng cho khách, sân tường… cũng cần phải sửa lại.

“Bảo Hà thợ mộc xây nhà bếp trước.” Phó Yểu nói.

Tam Nương đáp lời, Đại Lang có hơi tò mò: “Trong đạo quan chúng ta cũng đâu có người, sao lại xây cái này trước?”

“Vì quan chủ rất nghèo, cũng đâu thể ăn cơm bá vương suốt ngày được, cho nên phải tự mình lăn vào bếp lo chuyện cơm no áo ấm.”

“Ngài rất nghèo?” Cái này thì Đại Lang không dám gật đầu. Nếu là người nghèo thì sao có thể lấy ra một túi đựng đầy bạc trắng trong nháy mắt? Hắn từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cho dù là một nén bạc trong đó cũng chưa thấy qua.

Phó Yểu dường như biết hắn đang nghĩ gì, xụ mặt nói: “Số bạc đó là ta mượn của hàng xóm, cả cái đỉnh đồng ngoài cửa cũng thế.”

“Chúng ta có hàng xóm sao?” Lúc này hai người bên cạnh đều đồng loạt nhìn về phía Phó Yểu, bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào khác bên ngoài.

“Đúng thế, đó là một con quỷ cực kỳ cực kỳ keo kiệt, chỉ đụng vào một đồng của hắn thôi là sẽ đôi co với ngươi ngay.” Phó Yểu tỏ vẻ không muốn nhắc tới: “Nói tóm lại, về sau các ngươi nghĩ cách kiếm tiền đi.”

Tam Nương và Đại Lang: “…”

“Dựa vào, năng lực của ngài, không phải kiếm tiền rất dễ sao?” Tam Nương khó hiểu hỏi.

Đại Lang gật đầu phụ họa: “Đúng thế.”

Giọng điệu Phó Yểu đau đớn vô cùng: “Không ngờ quen biết nhau lâu vậy rồi mà các ngươi còn không hiểu biết con người của ta. Ta sao có thể vì mấy thứ tiền tài này mà vứt bỏ nguyên tắc làm người được. Đừng nói là bây giờ, dù là sau này ta cũng sẽ không dùng pháp lực của mình đổi lấy tiền tài dơ bẩn.”

“…” Mặc dù lời nói có vẻ rất chính nghĩa, nhưng tại sao bọn họ lại không bị thuyết phục vậy nhỉ?

Chỉ mấy ngày sau, trước tượng Tam Thanh lại có thêm một thùng công đức. Đồng thời trước cửa đạo quan cũng có ba nữ nhi của Phương Nhị bày quán bán nhang đèn. Tiền lời bán được sẽ chia cho đạo quan một phần.

Những điều này đều là ý của Tam Nương. Sau khi Phó Yểu biết thì khen ngợi nàng ta một hồi, cũng khen thưởng cho nàng ta.

Loading...