TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-02-06 16:00:31
Lượt xem: 3
Ngay lúc Khấu Trấn Bắc định nói là hắn có thể đọc lầu lầu “36 kế” thì đột nhiên dưới chân trống rỗng, cả người cứ thế rơi thẳng xuống vực sâu.
Khấu đồ tể tỉnh lại trong tiếng kêu sợ hãi, đầu chỉ còn lại một bóng dáng mờ nhạt, sau đó hoàn toàn tiêu tán.
Hắn há miệng, thở hổn hển, sự kinh hoàng trong mắt vẫn chưa biến mất, giấc mơ đó lại tới và đi không một lời báo trước.
Lúc này hắn mới nhận ra có người đang đứng ngay cạnh mép giường hắn, là một nữ nhân mặc hắc y.
“Ngươi là ai?” Hắn sợ hãi, đồng thời còn thấy nữ nhân này trông rất quen, đến khi hắn nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đó là ai.
Đây chẳng phải là nữ nhân mù đã đoán tương lai cho nhi tử ngốc nhà hàng xóm sao?
“Sao ngươi lại ở trong nhà ta?” Hắn cảnh giác hỏi.
Phó Yểu nhìn cơ thể cường tráng của tên đồ tể trước mặt, thật sự không thể liên tưởng gì với vị đại tướng quân Khấu Trấn Bắc nổi danh kia.
“Không phải ngươi cho ta vào à?” Nàng hỏi ngược lại hắn. “Cái gì?” Khấu đồ tể ngơ ngác.
“Ngươi đã tới chùa Hộ Quốc để hỏi sao lúc nào mình cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, kết quả là hòa thượng trong chùa chỉ nói là giấc ngủ của ngươi không được ổn định, cho ngươi mấy cây nhang thơm đã đuổi ngươi đi. Sự thật là vì mấy người bọn họ không biết cách giải quyết, vậy nên mới mời ta đến giúp.” Phó Yểu bịa bừa một lý do.
“Thật?” Khấu đồ tể vẫn thấy hơi nghi ngờ.
“Phải hay không cứ thử là biết.” Phó Yểu đáp: “Bọn họ đã đưa ngươi ba cây nhang an hồn, đốt nó lên rồi mà ngươi vẫn còn nằm mơ thì cứ việc tới chùa Hộ Quốc tìm bọn họ nói lý lẽ.”
Ba vị cao tăng đang gõ mõ tụng kinh trong hoàng cung hơi cứng người lại.
Khấu đồ tể vẫn thấy nghi ngờ, có điều chỉ là dùng ba cây nhang mà thôi, hắn cũng không có tổn thất gì cả.
“Vậy được, thử thì thử. Giờ ta phải nằm xuống ngủ tiếp à?” Thời tiết đang bắt đầu nóng dần lên, hắn vừa ngủ một giấc mà lưng đã ướt đẫm, cảm giác hết sức khó chịu, muốn đi thay y phục.
“Không vội, cứ ăn cơm no đi rồi thử sau.” Phó Yểu đáp.
Khấu đồ tể cho rằng nàng muốn ăn ké bữa cơm, mà hắn thì cũng hào phóng, kêu thê tử làm thêm mấy món. Dù chuyện có được giải quyết hay không thì cũng không sao, cứ xem như hắn quen thêm một người bạn mới.
Ăn cơm xong, Khấu đồ tể đi vào trong sân với tinh thần tỉnh táo.
Sân nhà bọn họ có một cây đào, mùa hoa đã qua, thay vào đó là những chùm quả lớn nhỏ.
Dưới gốc cây đào đặt một băng ghế dài, Khấu đồ tể nằm lên trên đó theo lời Phó Yểu nói, xung quanh còn có một đám người bao vây lấy Khấu đồ tể, đó là người nhà của hắn, ngoài ra còn có Lão Thường Đầu khi nghe tin cũng dẫn theo sáu người trong nhà chạy tới hóng chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-149.html.]
“Ngươi tên gì?” Phó Yểu hỏi nhi tử của Lão Thường Đầu.
Thiếu niên không ngờ nàng lại hỏi tên mình, rất tự nhiên trả lời: “Ta tên Thường Dụ.”
Phó Yểu gật đầu: “Cái tên không tệ. Ngươi giúp Khấu thúc thúc của ngươi đốt nhang lên đi.”
“Được.” Thường Dụ đáp, sau khi đốt xong thì cắm nhang vào lư hương đặt trên ghế dài.
Vốn dĩ Khấu đồ tể được mọi người vây quanh như vậy thì sẽ rất khó ngủ mới đúng, nhưng chỉ vừa mới đốt nhang không lâu, hai mắt hắn đã không chịu nổi mà nhắm lại, ngủ say như chết.
Ngồi im xem người khác ngủ cũng không phải việc hay ho gì cho cam, nhưng nếu người đang ngủ bắt đầu rơi nước mắt thì lại là chuyện khác.
“Hắn đang khóc đấy à?” Lão Thường Đầu đột nhiên lên tiếng.
Thường Dụ nhìn qua, trên khóe mắt của Khấu thúc quả nhiên vẫn còn dấu nước mắt. Hắn ngạc nhiên, liếc nhìn nữ nhân mặc hắc y bên cạnh, nàng lúc này đã ngồi dựa nghiêng trên ghế tre, dường như cũng đang ngủ.
…
Khấu Trấn Bắc về với cảnh trong mơ lần nữa, lúc này cả doanh địa đang ăn mừng với nhau.
Tất nhiên, việc ăn mừng trong quân doanh cũng chỉ là cùng nhau uống mấy ly rượu mà thôi. Khấu Trấn Bắc thấy đám quân lính cao to kia nhấp rượu từng chút một như tiểu thư nhà quan thì lập tức lấy thịt nướng ra, cho mỗi người một miếng thật to.
Đống thịt này vốn được mọi người chôn vào hố nướng, tối đến bọn họ không được đốt lửa thì sẽ dùng nó để lấp đầy bụng.
“Đợi ngày mai viện quân tới là tốt rồi, bao giờ trở về ta phải nhậu một bữa thật no say.” Có người há mồm cắn một miếng to, hung tợn nói: “Không có rượu, cả thịt cũng không thấy thơm nữa.”
“Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, chỉ biết uống rượu. Chúng ta nên nắm lấy cơ hội, kiếm thêm chút quân công, trở thành quan quân. Về sau dù có c.h.ế.t thì quân công vẫn có thể để lại cho nhi tử.” Một người khác im lặng mỉm cười. “Vậy phải đợi ta có nhi tử mới được.”
“Ngươi nói sai rồi, chẳng lẽ ngươi quên rằng ngay cả nương tử ngươi cũng không có à?”
Câu này khiến mọi người ngồi xung quanh đều cười vang, Khấu Trấn Bắc cũng mỉm cười, cầm một miếng thịt đã nướng chín đưa cho điện hạ đang ngồi ở giữa.
“Tiểu Bắc, trở về Trường An rồi thì ngươi muốn làm gì?” Hộ vệ bên cạnh điện hạ hỏi hắn.
“Có lẽ là đi tìm một tiểu thê tử ha.” Một người cạnh đó thò đầu qua nói.
Khấu Trấn Bắc thấy điện hạ cũng đang mỉm cười nhìn mình thì hơi căng thẳng, có điều hắn vẫn nói ra điều mình mong muốn nhất: “Ta chỉ muốn làm một đồ tể g.i.ế.c heo, vậy thì sau này ngày nào ta cũng có thịt heo để ăn, còn kiếm được nhiều tiền.”
Ước mơ này của hắn khiến mọi người cười ầm lên, hộ vệ bên cạnh cũng không nhịn được vươn tay vỗ vai hắn: “Được, có chí khí.”
Khấu Trấn Bắc không biết sao bọn họ lại cười mình, bỗng thấy hơi tủi thân: “Làm đồ tể thì có gì không tốt chứ? Người nhiều tiền nhất trong thôn của ta là đồ tể đấy nhá. Ngày nào hắn cũng có thịt để ăn, mỗi khi bọn ta đi ngang qua nhà hắn đều cố tình đi chậm lại chút để được ngửi chút mùi thịt.”
Khi này mọi người không còn cười nữa.