TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:59:04
Lượt xem: 2

“Xin cha cứ yên tâm.” Thiếu niên ngoan ngoãn nói, có điều hắn vẫn hơi tò mò về chuyện của đồ tể: “Khấu đại thúc thật sự từng mơ thấy mình là Đại tướng quân ạ?”

Lão Thường Đầu thấy nhi tử nghe lời thì thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngại kể mấy chuyện mất mặt trước kia của đồ tể: “Là chuyện từ lâu rồi. Khấu thúc của con lúc nhỏ lúc nào cũng nói mình nằm mơ, trong mơ có thiên quân vạn mã, hắn thì ngồi trên lưng ngựa hết sức uy phong. Lúc đó Khấu gia gia thật sự cho rằng hắn có tiền đồ, còn đặc biệt mời võ sư tới dạy hắn võ công, cuối cùng vẫn kế nghiệp sự nghiệp mổ heo đấy thôi. Thế nên làm người ấy à, chỉ cần sống bình an là được rồi.”

Thiếu niên gật đầu nghe lời dạy bảo: “Con biết rồi.”

Khấu đồ tể chưa từng buôn bán gian dối, vậy nên bán thịt cũng rất nhanh hết. Mặt trời vừa lên không lâu thì hắn đã dọn quán về nhà ngủ.

Cũng không rõ tại sao, Khấu đồ tể cứ như người thiếu ngủ từ kiếp trước, chỉ cần xong việc là chắc chắn sẽ ngồi đó ngủ gà ngủ gật.

Dù như thế thì cuộc sống của hắn vẫn cứ trôi qua vô cùng thuận lợi: Có nhi có nữ, thê tử xinh đẹp, phụ mẫu mạnh khỏe, tiền bạc dư dả, bản thân hắn cũng chẳng hề ốm đau, trừ việc thích ngủ ra thì cuộc sống quả thật rất tuyệt vời. Mọi người quanh đây ai cũng đều hâm mộ hắn.

Hôm nay hắn vẫn về nhà như thường lệ, vừa thay quần áo xong đã lăn lên giường ngủ.

Thê tử của hắn còn dịu dàng lấy chăn mỏng đắp cho phu quân rồi mới tiếp tục làm việc nhà. Ai ngờ phu quân nàng vừa ngủ đã nằm mơ, mơ thấy những cảnh mà hắn từng mơ thấy lúc còn nhỏ.

“Điện hạ!” Khấu đồ tể kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn mở to mắt, như muốn nắm lấy giấc mộng rồi nói gì đó, nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả những chuyện trong mơ đều bay sạch, hắn không thể nào nhớ lại được. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ có hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Khấu đồ tể lau khô mặt, chút đau khổ cũng theo đó mà tan biến. Nhìn nước mắt trên tay mình, hắn thậm chí còn không thể hiểu nổi sao bản thân lại khóc như vậy.

“Cha, cha sao thế?” Nữ nhi đáng yêu nhào vào lòng hắn, mở to đôi mắt, hỏi: “Điện hạ là ai vậy ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-147.html.]

“Điện hạ gì?” Khấu đồ tể hỏi lại. “Lúc nãy cha gọi đó.”

“Lúc nãy?” Khấu đồ tể cố nhớ lại nhưng trí nhớ lại không hề có chút ấn tượng nào.

Đợi tới lúc ăn cơm, nữ nhi nhắc lại chuyện này, Khấu gia gia, Khấu nãi nãi thấy nhiều không trách, có điều thê tử của Khấu đồ tể lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Ăn cơm xong, hắn hỏi thê tử: “Sao thế? Chẳng lẽ ta hay nói mấy câu kỳ lạ đó lắm à sao?”

Khấu nương tử là một nữ nhân ngoan hiền, chưa bao giờ dính phải chút thị phi nào. Có rất nhiều chuyện nàng luôn giữ kín trong lòng, không hề muốn so đo với người khác.

Giờ nàng nghe phu quân nói thế thì do dự một lát, cuối cùng đáp: “Chàng rất hay gọi “điện hạ” trong lúc ngủ mơ, ta cũng không biết người đó là ai, nhưng từ khi thành thân với chàng, cứ lần nào chàng gặp chuyện vui thì nằm mơ đều sẽ gọi hai lần như thế.”

Ban đầu nàng còn tưởng đó là người kỳ lạ gì, nhưng giờ đã thấy nhiều nên cũng không trách. Nàng chỉ không ngờ rằng phu quân của mình lại không biết chút gì về việc này.

Nàng thấy mặt mày phu quân thoáng chốc đã trở nên mờ mịt, hỏi: “Hay là chúng ta tới chùa Hộ Quốc hỏi thử đi?”

Khấu đồ tể đồng ý, hắn cũng không ghét gì việc này.

Hôm đó, Phó Yểu sau khi kiểm tra cơ thể Mẫn Dục xong thì cũng muốn biết Lão Thường Đầu sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới tương lai và tính mạng của nhi tử ông, những tình huống để con người phải bộc lộ bản chất của mình như thế nàng thật sự rất mê nha.

Thế là nàng nghiễm nhiên thành khách quan ở quán mì Thường gia.

Có điều dường như Lão Thường Đầu rất không thích nàng, lần nào nàng tới cũng bày ra vẻ mặt không tốt chút nào. Thậm chí, ông còn bắt nhi tử phải tránh xa nàng, chỉ cần thấy hai người đứng gần nhau một chút thôi là đã cuống cuồng gọi lại.

Phó Yểu cũng biết rõ lý do tại sao ông lại làm ra vẻ phòng bị đến thế, có điều nàng không buồn để ý, vẫn ngày ngày ghé qua.

Loading...