TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-27 18:07:22
Lượt xem: 17
Trong lúc đó, vị Đại Lang uống say kia đột nhiên mượn rượu hóa điên, mắng chửi to tiếng: “Ta không đi! Có phải ngươi đợi ta đi rồi tằng tịu với khách đúng không?”
Câu nói bất ngờ khiến sắc mặt chưởng quầy thay đổi, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, tự tay kéo nhi tử về sân sau: “Ngươi uống nhiều quá rồi, mau vào trong cho tỉnh rượu đi.”
“Ta nói ta không đi!” Kẻ uống say đâu biết kiềm chế, gã chỉ đẩy nhẹ là chưởng quầy đã ngã xuống đất, mà gã lại còn không thấy mình sai chỗ nào: “Hôm nay lại có kẻ mắng ta là con trai do kỹ nữ nuôi lớn, ha ha, nếu sớm biết có ngày hôm này thì trước kia ta đã bảo nương ta lúc c.h.ế.t mang theo cả ta, đâu để cho ngươi có cơ hội giả làm người tốt.”
Từng câu từng chữ như kim đ.â.m khiến sắc mặt chưởng quầy vặn vẹo, nàng đứng lên, nói với hai người bên cạnh: “Chúng ta đưa hắn ra phía sau.”
“Ừm.”
“Đại Lang nhà ngươi uống nhiều nên mới say rượu phát điên, Giang chưởng quầy đừng buồn bực.”
Câu nói an ủi đó cũng không làm chưởng quầy thấy dễ chịu hơn, sau khi biếu hai người kia ít bạc thì nàng mới chỉnh đốn lại bản thân, quay lại đại sảnh với khuôn mặt tươi cười.
“Khiến các vị chê cười rồi.” Nàng vén tóc mái rũ xuống bên tai ra sau, hành động đơn giản này càng khiến nàng mang lại cảm giác phong tình mà chính nàng cũng chưa biết. Hơn nữa nàng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, đây là độ tuổi trưởng thành nhất, được nam nhân thích cũng là chuyện thường.
Phó Yểu đặt chén trà xuống, nói: “Đồ ăn của ta bao lâu mới có?”
Chưởng quầy lúc này như tìm được cơ hội thở dốc, vội nói: “Ta xuống bếp xem thử, các vị cứ uống trà trước đi.”
Đại Lang nhìn bóng dáng nàng rời đi, căm hận nói: “Cái người vừa rồi đúng là chẳng ra gì, sao lại có thể nói chuyện với nương mình như thế chứ.”
Lời hắn nói không được hai người bên cạnh đáp lại, Tam Nương đang ngẩn người, còn quan chủ thì lại bưng trà lên…
“Quan chủ…” Đại Lang nhỏ giọng gọi, cái mong muốn được nàng giúp hắn hả giận vô cùng rõ ràng.
“Đại Lang.” Phó Yểu nói: “Ngươi từng đọc sách chưa?” “Chưa…”
“Thế thì tốt, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu. Tương lai khi ngươi biết viết, phải treo nó trên đầu tường.”
“Vâng!”
“Liên quan gì tới ta, liên quan gì tới ngươi. Nhớ cho kỹ những lời này, ta tin rằng tương lai ngươi sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.”
Nàng đang nói, tiểu nhị sau bếp đã mang món ăn đầu tiên lên, sau đó chưởng quầy và một vị đầu bếp hơi béo cũng bưng theo đồ ăn.
Tổng cộng có bốn món, thêm một món canh. Trên bàn có thịt luộc cắt miếng, cà tím nhồi thịt, cá sóc và một món ăn đỏ trắng đan xen nhau không biết là thứ gì, canh thì là canh đậu hũ đơn giản.
“Khách nhân, tạm thời chỉ có thể làm được mấy món này thôi.” Đầu bếp lấy lại tinh thần từ y phục của mấy vị khách quan, ngại ngùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-14.html.]
“Không sao.” Phó Yểu lấy đôi đũa từ tay Tam Nương, bắt đầu nếm thử. Nàng phải thừa nhận rằng mấy món ăn này không tệ.
Thịt luộc cắt miếng non mềm, lúc nhai trong miệng lại rất đàn hồi, cá sóc vừa thơm vừa giòn ngọt, gắp thịt luộc chấm với nước sốt cá thì thật sự quá tuyệt.
Cà tím xào lại có một vị ngon riêng khác biệt hoàn toàn, thịt bên trong có lẽ không phải thịt heo, lại mọng nước, cắn xuống một phát đã làm người ta có cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Nhưng thứ khiến Phó Yểu bất ngờ nhất chính là món ăn đỏ trắng đan xen kia. Món ăn vừa vào miệng đã có một vị thơm nhẹ, còn giòn ngọt, khác với kiểu đậm mùi của ba món còn lại, mang vị chua ngọt rất tươi mát.
“Hóa ra là vỏ dưa hấu.” Phó Yểu ăn một hồi liền cảm thán nói: “Làm khó ngươi rồi.”
Đầu bếp cười thành thật: “Nguyên liệu trong bếp đã hết mất rồi, ta thấy vẫn còn trái dưa hấu định để ăn tối nay nên cạo sạch lớp vỏ ngoài, dùng phần vỏ trong xào thành món ăn.”
“Nguyên liệu nấu ăn không phân biệt đắt rẻ sang hèn, bốn món ăn này có đậm đà có tươi mát, rất hiếm người có tâm tư như ngươi.” Phó Yểu nói: “Nói tới đây, ta càng muốn nếm thử món ăn sở trường của ngươi.”
“Chuyện này không thành vấn đề, ngày mai nếu khách nhân lại tới thì ta sẽ chuẩn bị trước cho các vị.” Mặc dù ngày nào đầu bếp cũng được người ta khen ngợi, nhưng lời khen như thế này thì có nghe bao nhiêu cũng không ngán.
“Được, một lời đã định.”
Phó Yểu chén sạch bốn món ăn một món canh trong ánh nhìn kinh ngạc của ba người, sau đó ghi nợ bỏ đi.
Thứ mà nàng thế chấp là một khối ngọc bội.
Cho tới tận khi khách nhân rời đi, chưởng quầy mới cầm khối ngọc bội lên xem.
Đầu bếp đứng bên cạnh hơi lo sợ, mặc dù hắn không biết hàng nhưng vẫn cảm giác được khối ngọc này rất quý: “Cái này chắc chắn có giá trị lớn đấy.”
“Ừ.” Chưởng quầy là người tinh tế, nàng suy nghĩ một hồi rồi đeo ngọc bội bên hông.
“Sao ngươi lại đeo nó?” Đầu bếp hỏi.
“Ta không mua được thứ này, chẳng lẽ còn không thể mượn đeo một chút hay sao?” Tuy chưởng quầy nói vậy, nhưng ý nghĩ thật sự lại không nói cho phu quân nàng biết.
Vị khách hôm nay cố ý hỏi thăm quý nữ tới từ trong kinh, còn để lại một khối ngọc bội quý giá vượt xa giá trị của một bữa cơm cho nàng.
Nàng suy nghĩ một hồi, cho rằng vị khách này có lẽ đang cố ý.
Khối ngọc bội này nàng sẽ tạm mang theo, lỡ như thật sự có người tới tìm thì…
“Đồ quý như vậy, ta chỉ sợ nàng làm mất hoặc có kẻ lấy cắp thôi.” Đầu bếp nói: “Mà bỏ đi, nàng thích là được. Sau này ta sẽ mua cho nàng một khối khác.”
Chưởng quầy nghe phu quân nói vậy thì lúc đầu rất vui vẻ, nhưng sau lại nói: “Thôi đừng, mua mấy thứ lòe loẹt này làm gì. Mình vẫn cần nhiều bạc để chuẩn bị cho việc học của Đại Lang, đây mới là chuyện lớn. Đợi sau này Đại Lang có tiền đồ rồi thì chàng mua cho ta sau.”