TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:58:13
Lượt xem: 3
Mẫn Hành lúc này dường như phải đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, đáp: “Ta biết nương vẫn luôn nhớ mong ta, thậm chí còn vì ta mà vất vả lâu ngày sinh bệnh, tất cả đều do nhi tử bất hiếu. Vì thân thể của mẫu thân, ta trở thành một người vô nghĩ thì đã sao? Còn đệ đệ, sau này nếu hắn có oán có hận thì ta đều cam chịu!”
“A Hành!” Hầu phu nhân cảm động ôm chặt lấy hắn ta: “Quả nhiên chỉ có con là thương ta.”
Tam Nương đứng sau bình phong, nghe tới mức muốn nôn mửa. Nàng ta chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ tới vậy.
Hai người này đúng là đệ nhất.
“Quan chủ, sao ngài lại không ra mặt, nói rõ sự thật cho Hầu phu nhân biết?” Lúc này nàng ta có cảm giác trong lòng bị một hòn đá chặn đứng, không lên không xuống khiến nàng ta hết sức bực bội.
Phó Yểu lại cầm quạt vẫy nhẹ, từ tốn nói: “Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, gấp gáp thế làm gì. Loại người này nếu không bị con sói mình nuôi cắn một phát thì sẽ không biết đau đâu. Hơn nữa Mẫn Dục lúc này cũng đã tỉnh, vận khí của Vĩnh An Hầu phủ đều bị Mẫn Dục hút hết rồi, ta muốn thấy ở tương lai, khi Hầu phu nhân gặp lại Mẫn Dục sẽ có vẻ mặt như thế nào, lúc đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”
Đợi người hầu vào phòng hết, một trận gió thổi qua bình phong, hai người đứng phía sau đó đã biến mất.
Buổi tối, Vĩnh An Hầu trở về, sau khi biết chuyện chỉ cho rằng thê tử nói lời mê sảng, không đặt trong lòng. Nhưng nhìn thấy thê nhi hòa thuận, ông ta cũng không trách móc.
Ai ngờ hôm sau, toàn bộ kinh thành đều đang bàn tán chuyện tiểu hầu gia đổi hồn. Hầu phu nhân không những cố tình không phản bác, thậm chí còn định tổ chức một buổi xuân yến, mời các quý phụ trong kinh thành tới ngắm hoa, nói trắng ra là muốn giới thiệu nhi tử mất mà có lại của mình với mọi người.
Các quý phụ trong kinh thành sau khi biết chuyện thì chỉ thấy thật đáng chê cười, thầm nói rằng vị Hầu phu nhân này làm mẹ nhưng vừa bất công lại còn cực kỳ tàn nhẫn.
Tin đồn trong kinh thành lan truyền vô cùng ầm ĩ, ngay cả thánh nhân trong cung cũng biết, hơn nữa còn là chuyện xảy ra trong Vĩnh An Hầu phủ.
Thánh nhân không muốn quan tâm tới mấy chuyện lằng nhằng của Vĩnh An Hầu phủ, trực tiếp sai người báo cho Hoàng hậu, để Hoàng hậu tự làm rõ chuyện này có phải là thật hay không.
Hoàng hậu nghe tin, chỉ thấy tầm mắt biến thành màu đen.
Nàng đúng là không tin lời đồn này, đang êm đẹp sao có thể đổi hồn được chứ. Điều làm nàng để ý là mẫu thân sao lại có thể ngu ngốc tới vậy, chuyện như thế cũng dám gây ồn ào cho mọi người đều biết. Tính tình của bệ hạ vốn đa nghi, sau này mỗi khi nhìn thấy nàng, có khi lại nghi ngờ không biết có phải có người muốn đổi hồn của y hay không.
“Đi, gọi Hầu phu nhân vào cung.” Hoàng hậu vừa nôn nóng vừa bực mình, không cách nào bình tĩnh được.
Chỉ cần chứng thực lời đồn đại này là giả là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-138.html.]
Nhưng Vĩnh An Hầu phu nhân vừa vào cung, còn chưa đợi Hoàng hậu mở miệng, đã vui vẻ nói với Hoàng hậu rằng “A Hành về rồi”’, còn nói muốn dẫn A Hành vào cung gặp nàng.
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch.
Trong hậu cung làm gì có bí mật mà Hoàng thượng không biết.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Hoàng hậu cố nén sự sợ hãi, muốn biết sự thật: “Sao đang êm đẹp, A Dục lại biến thành A Hành?”
Đây đều là những chuyện mà thánh nhân muốn biết, nàng không thể không hỏi.
Hầu phu nhân đâu có nghĩ sâu xa tới vậy, chỉ đáp thẳng: “Đây là do A Dục tự nguyện. Hắn biết ta nhớ mong A Hành, cho nên để A Hành mượn thân thể hắn quay về.”
“Vậy A Dục đâu?” Tuy Hoàng hậu không tin, nhưng vẫn hỏi tiếp.
Hầu phu nhân cứng họng, bà ta do dự một hồi, nói: “Có lẽ là đã đi đầu thai rồi. Ta đã nhờ pháp sư tụng Vãng Sinh Chú cho hắn, phù hộ hắn đầu thai vào gia đình tốt.”
Lúc này, Phó Yểu từ bên ngoài đi vào: “Vãng Sinh Chú này của ngươi tụng cũng không tệ đâu, Mẫn Dục đúng là đã đầu thai vào một gia đình tốt.”
Hoàng hậu thấy Phó Yểu, lòng lập tức bình tĩnh lại, nhưng khi nghe nàng nói, chỉ thấy trên đầu như có sấm sét nổ tung, đầu óc trống rỗng: “Quan chủ đang nói gì…”
A Dục…
“Như những gì Hầu phu nhân đã nói.” Phó Yểu không ngại nói rõ hơn chút: “Mẫn Dục biết Hầu phu nhân nhớ mong thế tử, vậy nên chủ động nhường lại thân thể cho Mẫn Hành, để Mẫn Hành sống lại. Còn hắn thì đã đi đầu thai, trên thế gian này không còn Mẫn Dục nữa rồi. Còn tại sao ta biết thì vì chuyện này là do Mẫn Dục năn nỉ ta làm.”
“A Dục…” Hoàng hậu nghĩ tới mấy ngày hôm trước đệ đệ đột nhiên mang đồ chơi vào cung, còn cả những lời đệ đệ nói trước khi rời đi, lòng nàng lập tức co thắt lại, đau đớn: “Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra…”
Phó Yểu nhìn nàng một cái, nói: “Lúc đổi hồn, ta còn vô tình biết được một chuyện. Lúc trước Mẫn Hành ngã ngựa là do chính hắn cố ý dùng kim đ.â.m ngựa, muốn làm cho Mẫn Dục mất mặt, ai ngờ lại tự hại chính mình. Hy vọng sau khi biết sự thật này, sẽ làm các ngươi vui vẻ hơn chút.”
Nàng nói xong, không để ý tới hai mẫu tử, đi vào phòng Ngũ hoàng tử ở bên cạnh.
Hoàng hậu ngồi yên trên giường, ngơ ngác một hồi lâu mới nhìn về phía mẫu thân, cố kìm nước mắt hỏi: “Sao ngài lại nhẫn tâm như vậy? A Dục cũng là con của ngài, sao ngài lúc nào cũng chỉ biết mỗi A Hành, không thèm hề để ý tới đệ ấy cơ chứ?”