TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:55:12
Lượt xem: 3

Việc cách ly này lại càng giúp nhóm thợ thủ công dễ làm việc hơn, dù dưới mộ có rộng cỡ nào thì vẫn là mộ, khác trên mặt đất, trên mặt đất có ánh mặt trời mà bọn họ nhung nhớ, thực vật xanh tươi cùng với hơi thở gần gũi của thế gian.

“Cảm ơn Phó cô nương.” Nhóm thợ thủ công nhân lúc đêm tối, tới đạo quan cảm ơn Phó Yểu một tiếng.

Phó Yểu tỏ ý nếu bọn họ thật sự muốn cảm ơn thì có thể giúp nàng sửa lại đạo quan, xây hẳn một cái vừa to vừa đẹp hơn càng tốt.

Nhóm thợ thủ công tất nhiên luôn miệng đồng ý.

Còn phải bao nhiêu năm sau, đạo quan của Phó Yểu mới thật sự trở thành tác phẩm kiến trúc kinh điển trong lịch sử thì lại là một câu chuyện khác.

Ngọc thạch của Dực Khôn Cung dạo này sử dụng hơi nhanh, ban đầu Ngũ hoàng tử một ngày chỉ tiêu tốn mất có nửa viên, sau đó là mỗi ngày một viên, giờ thành một ngày ba viên. Nếu không có Phó quan chủ bảo rằng không sao thì chỉ sợ Hoàng hậu đã lo lắng tới mức nghĩ rằng không biết có phải có người lén hút mất linh khí trong ngọc hay không.

À, linh khí bên trong ngọc thạch cũng do Phó quan chủ nói cho các nàng biết.

Vì khi ngọc thạch vỡ vụn thì ánh sáng bên trong cũng biến mất, không khác gì một hòn đá bình thường, những người ở Dực Khôn Cung đã thấy nhiều, cũng hoàn toàn miễn dịch luôn rồi.

Nhưng miễn dịch với chuyện của ngọc thạch, hay tin tưởng trên đời này có ma quỷ cũng không thể khiến các nàng không sợ hãi mấy hiện tượng đáng sợ… ví như nửa đêm, trong Dực Khôn Cung bắt đầu vang lên tiếng gió.

Buổi tối, Tiểu Lý Tử vừa nằm xuống, đang định thở phào sau một ngày làm việc mệt mỏi, đột nhiên bị người bên cạnh lay lay gọi dậy: “Ngươi có thấy tiếng động gì kỳ lạ không?”

Tiểu Lý Tử làm việc cả một ngày, giờ đang vô cùng mệt mỏi, thấy đối phương dám làm phiền đến giấc ngủ của mình thì cực kỳ không vui: “Ngoại trừ tiếng ngáy của ngươi thì không còn gì cả.”

“Không phải tiếng ngáy, là tiếng vũ khí đánh nhau, ngươi không nghe thấy à?” Thái giám bên cạnh hỏi.

“Ta thấy đầu óc của ngươi mới có vấn đề đấy.” Tiểu Lý Tử mắng đối phương một câu, kéo chăn che đầu. Ngày mai hắn phải dậy trước khi trời sáng, chỉ có thể ngủ được hai canh giờ*, hắn phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

*hai canh giờ: 4 tiếng

May mà đối phương không còn làm phiền hắn nữa.

Ngay khi hắn đang nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc đó cực kỳ bi thương làm người ta phải rơi lệ theo, tiếp đó là tiếng ngựa hí vang và tiếng vũ khí va chạm vào nhau. Trong đầu hắn lập tức hiện lên hình đao kiếm, bỗng chốc đã tỉnh táo.

Hắn vừa mở mắt, bạn cùng phòng nhìn hắn đầy ẩn ý: “Ngươi cũng nghe thấy đúng không…”

Ngày hôm sau, Dực Khôn Cung bắt đầu có tin đồn, nói rằng phi tần trước kia c.h.ế.t trong cung quay lại quấy phá. Ban đầu mọi người đều không tin, nhưng mấy ngày sau, người nghe được âm thanh lạ càng lúc càng nhiều, gần như mỗi người đều thề rằng chính mình đã nghe được.

Trong cung, chỉ một việc nhỏ thôi cũng sẽ bị kẻ khác lấy ra làm nhược điểm, cung nữ trưởng nghe được việc này thì không hề do dự, trực tiếp báo cho Hoàng hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-132.html.]

Tuy Hoàng hậu không nghe thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của người hầu xung quanh, đành phải đợi Phó Yểu tới, nhờ nàng giúp đỡ, xem thử là chuyện gì đang xảy ra.

“Oan hồn quấy phá?” Phó Yểu nhìn mây tía bao quanh cung điện, thấy oan hồn đó này pải mạnh lắm mới không sợ mấy thứ này.

Nhưng nghĩ tới việc Hoàng hậu đã cho nàng rất nhiều “món đồ chơi nhỏ”, Phó Yểu đành ho nhẹ một tiếng: “Vậy tối nay ta sẽ ở lại một đêm.” Dù sao đây cũng chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức.

Thánh nhân có vẻ như cũng nghe được tin tức, tối đó không tới Dực Khôn Cung.

Ban đêm, Phó Yểu đang ngồi ngắm nghía đồ vật mà Hoàng hậu ban tặng, giờ tý vừa tới, một trận gió lặng lẽ xuất hiện.

Theo lý mà nói thì tuy tiếng gió thổi qua khe cửa nghe rất đáng sợ, nhưng mọi người chắc hẳn sẽ không thể sợ hãi tới mức này. Nhưng trong tiếng gió hỗn loạn còn vang lên tiếng khóc, tiếng kèn và tiếng kêu giết.

Hơn nữa lúc con người tỉnh táo sẽ không nghe thấy được, nhưng một khi đang ở trạng thái mơ hồ, lập tức có ảo giác bản thân đang đứng ngay trên chiến trường, âm thanh xung phong liều c.h.ế.t vang vọng bên tai.

“Là âm thanh này à?” Phó Yểu hỏi.

Cung nữ trưởng sai người đi hỏi, mọi người đều gật đầu.

Phó Yểu đáp: “Nguyên nhân nằm bên trong nhà kho của Hoàng hậu.”

Hoàng hậu hơi bất ngờ, trong nhà kho cất giữ toàn những đồ vật quý giá, nhưng tới bây giờ chưa từng xảy ra mạng người.

“Vậy chúng ta qua đó xem thử?”

“Chỉ cần ngươi không sợ để lộ thì ta rất vui lòng xem thử Hoàng hậu có bao nhiêu tài sản.” Phó Yểu thả khối ngọc hình phật trên tay xuống.

Hoàng hậu mỉm cười, cầm theo đèn lồng, mở cửa nhà kho.

Nhà kho rất lớn, tất cả đồ bên trong đều được cất vào rương, ngăn nắp đặt trên giá. Phó Yểu bước vào phòng, lông mày nhướng cao, âm thanh kia đã biến mất.

Món đồ có thể giấu kín hơi thở trước mặt nàng đúng là không nhiều lắm.

Nàng đi dạo qua chỗ vàng bạc châu báu, cuối cùng quay lại cửa nhà kho, Hoàng hậu thấy hai tay nàng trống trơn thì kinh ngạc hỏi: “Nó không có trong nhà kho sao?”

“Là món đồ nằm dưới cùng của cái giá phía bắc.” Phó Yểu đáp. Hoàng hậu lập tức sai cung nữ trưởng mang đồ tới.

Chẳng bao lâu sau, cung nữ trưởng ôm một cái hộp kiếm ra ngoài. Hoàng hậu thấy thứ này thì càng thêm kinh ngạc: “Sao lại là nó?”

Phó Yểu mở hộp kiếm ra, cầm kiếm trong tay.

Ngay lúc nàng nắm lấy chuôi kiếm, xa ở núi Nhạn Quy, Chung Ly đang tạo hoa văn cho thủy tinh bỗng dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía tây bắc…

Loading...