TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:55:10
Lượt xem: 5
Hoàng hậu rất bất ngờ, mấy ngày nay trò chuyện với Phó quan chủ, nàng cũng không để ý lắm tới tôn ti trật tự. Mặc dù cả hai không thân thiết, nhưng trò chuyện vẫn khá vui vẻ, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với bệ hạ.
“Phó quan chủ là ân nhân cứu mạng của Tiểu Ngũ.” Giọng điệu Hoàng hậu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng bên trong lại có sự uy nghiêm đầy tự tin: “Hơn nữa nàng là thế ngoại chi nhân, không cần dùng đến mấy lễ nghi này. Cao quý hay không không phải do thân phận quyết định, những lời như vậy từ giờ mong ngài đừng nói nữa.”
Hầu phu nhân nghẹn họng, khuôn mặt biểu lộ vẻ không vui. Hoàng hậu cũng không buồn để ý, tiếp tục hỏi chuyện trong nhà.
Giữa trưa, thánh nhân và Mẫn Dục cùng tới.
Bốn người dùng cơm với Phó Yểu, trong bữa ăn, đế hậu vẫn như cũ, nói vài chuyện dân gian với Phó Yểu, còn có Mẫn Dục ngồi bên cạnh chen vào chọc cười, không khí hết sức náo nhiệt.
Hầu phu nhân nhìn thánh nhân thường nói chuyện với nữ nhân xui xẻo kia với khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt cũng sung sướng, bà ta ăn bỗng thấy mất ngon.
Sau bữa cơm, thánh nhân trở về chính điện, Vĩnh An Hầu phu nhân cùng Mẫn Dục rời cung.
Trước khi đi, Hầu phu nhân căn dặn Hoàng hậu: “Về sau ngài vẫn nên để ý một chút. Lòng người là thứ khó có thể đoán trước nhất, ngài tin tưởng vị Phó quan chủ kia, cũng chẳng có nghĩa là người ta không có ý định đạp lên người ngài để trèo cao. Nếu ngài vẫn còn không để tâm, cứ mặc mọi chuyện xảy ra, tới lúc đó trong hậu cung xuất hiện thêm một phi tần thì ngài cứ lén khóc đi.”
“Nương!” Mẫn Dục thấy lời nói của mẫu thân càng lúc càng không ra gì, hắn chưa nghe xong đã vội vàng ngắt lời: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta cũng mau rời cung thôi. Nương nương đừng tiễn, sau này phải giữ gìn thân thể, có rảnh chúng ta sẽ vào cung thăm ngài.”
Hắn nói xong liền ôm lấy mẫu thân rời khỏi Dục Khôn Cung.
“Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì.” Vừa rời khỏi Dực Khôn Cung, hầu phu nhân lập tức né tránh bàn tay hắn: “Chẳng lẽ lời ta nói không đúng à? Thiên hạ này có bao nhiêu hồ ly tinh muốn bò lên…”
“Ngài đừng nói nữa!” Mẫn Dục bịt miệng bà ta, cao giọng nói: “Chỗ này là hoàng cung, ngài muốn nương nương phải chịu phiền toái à?”
Hầu phu nhân cứng người, ghét bỏ ném tay hắn ra, bực bội bước về phía trước.
Mãi tận khi rời cung, Mẫn Dục mới khom lưng nói: “Vừa rồi nhi tử đã cư xử không phải phép. Nhưng Phó quan chủ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của điện hạ, ngài nói thế không được ổn lắm.”
“Hừ, ta đâu dám nói những lời đó nữa, tới lúc đó lại bị tiểu hầu gia hét vào mặt, ta chịu không nổi.” Hầu phu nhân cười lạnh đáp.
Mẫn Dục nghe bà ta dùng giọng điệu lạnh lùng để nói chuyện với mình, trong lòng hết sức đau buồn. Hắn khuyên nhủ: “Nương, ta biết ngài có thành kiến với ta, cho nên mới giận chó đánh mèo sang Phó quan chủ. Trong lòng ngài cũng biết, hiện giờ Phó quan chủ quan trọng với nương nương đến nhường nào. Nhưng mà, chuyện ta làm sai, ta sẽ tự chịu trách nhiệm, ngài làm thế rất không công bằng với người khác. Hay là, ta phải c.h.ế.t thì ngài mới có thể gỡ được nút thắt trong lòng?”
“Vậy ngươi đi c.h.ế.t đi.” Hầu phu nhân lạnh lùng nói, sau đó bước lên xe ngựa.
Mẫn Dục đứng yên tại chỗ, mãi sau vẫn không nhúc nhích. Được một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn về chiếc xe ngựa đã đi xa, trên mặt hiện lên nụ cười khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-131.html.]
…
Dực Khôn Cung.
Hoàng hậu xoa vuốt giữa mày, cung nữ trưởng bên cạnh muốn nói lại thôi. “Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Hoàng hậu nhắm mắt nói.
Cung nữ trưởng khi này mới mở miệng: “Nương nương, không phải nô tỳ lắm lời, giờ điện hạ còn chưa khỏe hẳn, đôi khi hầu phu nhân nói chuyện cũng không lựa lời lắm. Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý, khắp hoàng cung đều là của bệ hạ, nếu bệ hạ biết thì trong lòng sẽ không vui.”
Tất nhiên là Hoàng hậu cũng hiểu những chuyện này, nàng thở dài, dặn dò: “Về sau Vĩnh An Hầu dâng thẻ bài thì cứ tạm thời bỏ qua.”
Nàng không muốn thấy thì người bên dưới sẽ giúp nàng tìm đủ lý do hợp lý để chối từ.
Cung nữ trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Nô tỳ lập tức đi dặn dò.”
“Đúng rồi, hôm nay tâm trạng Phó quan chủ vẫn tốt chứ?” Nàng sợ những lời nói không hay kia sẽ lọt vào tai Phó Yểu.
“Không có. Các món ăn từ Ngự thiện phòng đều được nếm thử hết.” Chưởng sự ma ma đáp: “Hai vị thị nữ nàng mang tới…” Bà suy nghĩ một hồi, đáp: “Ăn uống khá tốt.”
Tuy một dĩa đồ ăn không có bao nhiêu, nhưng số lượng lại rất nhiều, thế mà món nào cũng ăn hết sạch, với nữ tử mà nói là rất hiếm thấy.
Hoàng hậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần Phó quan chủ không phật ý là được, nói: “Về sau cũng phải tiếp đãi thị nữ của nàng cho tốt.” Trong cung chưa từng thiếu chút thức ăn thế này, cùng lắm thì về sau nàng gánh chút danh tiếng xa hoa cũng được.
“Vâng. Nô tỳ sẽ báo lại một tiếng cho phía Ngự thiện phòng.”
…
Thời gian dần trôi, tuy ngày nào Phó Yểu cũng vào cung một chuyến, nhưng phần lớn thời gian đều ở lại trong đạo quan.
Thủy thư viện dưới đạo quan đã dần lấy lại hình dáng ban đầu, hơn nữa rừng hòe nàng cố ý nhờ xây cũng đã hoàn tất.
Diện tích trồng cây hòe không lớn, chỉ chiếm năm mẫu, giữa rừng cây có một đống nhà gỗ, còn lại thì toàn là cây cối.
Khu rừng này giúp bọn họ dễ làm việc vào buổi tối hơn, đám thợ thủ công trong mộ Chung Ly tự chọn một cây hòe mà mình thích, rồi ở lại đó.
Tất nhiên, người ngoài không hề biết chuyện này. Lục An tiên sinh chỉ nghĩ rằng Phó Yểu có việc cần, còn cố ý sai người xây một vòng tường viện bao quanh, hoàn toàn ngăn cách khu rừng với bên ngoài, để phòng có học sinh vào quấy rầy.