TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-01-27 18:07:20
Lượt xem: 11
Nữ chưởng quầy đã nói cả đống lý do mà khách vẫn không chịu đi, biết người này không dễ đuổi khéo, nàng ta chỉ đành mời cả ba vào trong.
Người buôn bán không có đạo lý đuổi khách đi.
Lúc các vị khách này vào cửa, chưởng quầy còn cố ý quan sát.
Trên đất có bóng, chân cũng không nhón lên, có lẽ bọn họ thật sự là người, nhưng y phục vừa trắng vừa đen như này vẫn khiến người ta lạnh gáy.
“Khách nhân muốn dùng trà gì, Long Tỉnh hay Phổ Nhĩ?” Chưởng quầy vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn tiểu nhị.
“Phổ Nhĩ.” Phó Yểu nói.
“Được rồi, tiểu nhân lập tức đi pha trà.” Tiểu nhị ngầm hiểu, mang trà vào trong, chủ yếu là để xem thử đầu bếp còn ở đó hay không.
Chưởng quầy lúc này cũng nói lời xin lỗi: “Đồ ăn trong bếp có lẽ không còn nhiều, chắc là mấy vị không thể gọi món được rồi, xin thứ lỗi.”
“Không sao, có thể làm được gì thì ta sẽ ăn cái đó, chỉ cần ngon là được.”
Chưởng quầy thấy khách nhân dễ nói chuyện thì cục đá trong lòng cũng được gỡ xuống.
Điều nàng lo lắng nhất là gặp phải khách vô cớ gây sự, một câu không hợp đã động tay động chân, bàn ghế hỏng là chuyện nhỏ, lỡ có ai bị thương hoặc mất mạng thì tửu lầu này của nàng chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Một lúc sau, tiểu nhị bưng khay trà ra, lúc đặt xuống bàn, chưởng quầy còn nói nhỏ với hắn vài câu, hắn lập tức lui xuống.
Chưởng quầy là một người giỏi ăn nói, nàng vừa rót trà cho ba người Phó Yểu vừa hỏi thăm bọn họ tới từ đâu. Lúc Phó Yểu thuận miệng nói một nơi nào đó thì nàng lại có thể lập tức tiếp lời, nhắc tới một ít phong tục nơi đó, không hề khiến không khí trở nên khó xử.
“Chưởng quầy quả nhiên là người có kiến thức rộng rãi.” Phó Yểu khen.
Chưởng quầy cười nói: “Ta mở tiểu lầu này nhiều năm rồi, mặc dù chưa đi qua nhưng vẫn thường hay nghe các khách nhân nhắc tới.”
“Thế gần đây chưởng quầy có nghe được tin tức gì mới không?” Phó Yểu hỏi.
“Muốn nói tin tức mới thì có rất nhiều.” Chưởng quầy đáp: “Lâu không nói, chỉ nói tháng trước ở chỗ chúng ta đã xuất hiện một người bị người hại chết, kết quả lại đột nhiên sống lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-13.html.]
Có người đồn rằng là đạo sĩ trong đạo quan đã cứu hắn, nhưng ta lại thấy không thể đơn giản như vậy được, có lẽ hắn vốn không chết, chỉ là ngẫu nhiên tỉnh lại ngay lúc đó mà thôi. Nếu đạo sĩ thật sự có khả năng đó thì mọi người cũng không cần tìm đại phu làm gì, trực tiếp tới đạo quan thắp nhang là được.”
“Thế nếu thật sự có một người như vậy thì sao?” Đại Lang bên cạnh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, hơi không đồng ý mà phản bác lại: “Ngài chưa nhìn thấy cũng đâu có nghĩa là không có.”
Chưởng quầy không hề nổi giận, nàng cười nói: “Ta không nói rằng thật sự không có cao nhân, chỉ là một nơi thâm sơn cùng cốc như nơi này, cao nhân rất hiếm. Nếu không ta cũng muốn thường xuyên đi thắp nén hương, cầu xin người ấy có thể phù hộ tửu lầu chúng ta làm ăn thuận lợi.”
Tam Nương ngồi bên cạnh nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Tửu lâu của ngươi, có ai tới, tìm người không?”
“Tìm người?” Chưởng quầy bất ngờ, nói: “Có thì cũng có, chẳng lẽ mấy vị khách đây cũng muốn tìm người sao?”
“Ngươi chỉ cần nói cho bọn ta biết những người đó cần tìm người có dáng vẻ ra sao là được.” Phó Yểu bưng chén trà thổi nhẹ một cái.
“Tìm người thì nhiều lắm.” Chưởng quầy chắc chắn đến tám, chín phần là bọn họ muốn tìm người.
Ai cũng biết, tửu lâu là nơi dò hỏi tin tức tốt nhất. Bọn họ tới ăn cơm sợ là cái cớ mà thôi, tìm người mới là thật.
Chưởng quầy không dám đắc tội những vị khách kỳ lạ này, đành nói hết những kẻ tới tìm người ra.
Thật ra phần lớn mọi người đều đi tìm nữ tử, nhưng đa số là không tìm thấy.
“Chẳng lẽ không ai hỏi thăm chuyện hai tháng trước, có một nhóm người nói giọng kinh thành đi ngang qua đây sao?” Phó Yểu hỏi.
“Chuyện này…” Chưởng quầy nhíu mày suy nghĩ: “Không có. Ta nhớ lúc đó có hai vị quý nữ tới từ kinh thành có nghe danh nên tới tửu lầu của ta, nhưng sau hôm đó thì không còn ai tới hỏi thăm nữa.”
Huyện thành này chỉ lớn có nhiêu đây, thương nhân khá đông nhưng chuyện về hai vị nữ tử kia thì nàng vẫn còn nhớ rõ. Mặc dù hai nàng đều đội mũ có mạng che, nhưng y phục của nha hoàn bên cạnh không khác gì đám tiểu thư trong huyện cả.
Hơn nữa những hộ vệ bên cạnh cũng đều nói giọng kinh thành, lúc nàng mời rượu từng hỏi thăm bọn họ, hình như là thiên kim nhà đại quan nào đó, tới Dương Châu thăm người thân. Còn về lý do vì sao chỉ có hai vị nữ tử mà không có trưởng bối nào thì nàng không dám hỏi.
“Vậy à?” Tam Nương ngồi bên cạnh sắc mặt vẫn cứng đờ, không có biểu tình gì cả nhưng giọng điệu lại có vẻ cô đơn.
Lúc này, ngoài tửu lâu có tiếng ồn.
Đại Lang vừa quay đầu lại đã thấy hai người khiêng một người uống say đi tới.
“Giang chưởng quầy, Đại Lang nhà ngươi uống nhiều quá, Như Yên cô nương bảo chúng ta đưa người về.”
Chưởng quầy xin lỗi Phó Yểu rồi nhíu mày, nhờ hai người kia đưa người ra phía sau, đừng làm ảnh hưởng tới khách.