TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:52:12
Lượt xem: 5

“Tiêu thái hậu?” Trùng hợp thật đấy.

Thợ thủ công nghe nàng nói vậy thì hỏi: “Cô nương có quen à?”

“Từng nghe qua.” Phó Yểu đáp: “Nhưng hình như lăng mộ của bà ta bị hủy rồi nhỉ?”

“Đúng thế, nếu không phải nhờ có mấy tên trộm mộ kia thì có lẽ bọn ta vẫn còn bị nhốt trong đó.” Thợ thủ công tỏ vẻ biết ơn: “Trận pháp trong lăng mộ đã bị phá hơn nửa, những kẻ đáng thương bị kẹt trong đó phần lớn đều đi đầu thai cả rồi. Ta muốn về nhà, vậy nên cũng không vội rời đi. Nhưng khi về đến nơi, hóa ra toàn bộ thôn trang đã chìm dưới đáy hồ, hỏi ra mới biết 300 năm trôi qua mất rồi. Lúc ta đi, nương tử nhà ta chỉ vừa mới sinh cho ta một tiểu nhi tử béo mập, vậy mà giờ về, trên mộ nàng còn có vài cái mộ khác. Chúng ta đã không còn cơ hội gặp lại nhau nữa rồi.”

Phó Yểu lại để ý tới chuyện khác: “Ngươi còn trẻ như vậy mà đã đi sửa mộ, xem ra cũng làm lâu năm rồi nhỉ.”

“Cũng chừng mười mấy năm.” Thợ thủ công nhớ lại: “Sư phụ ta là người có tiếng tăm, ta chỉ theo chân người mà thôi. Mới đầu ta phụ trách mấy việc bên ngoài, mãi sau này mới được phái vào trong. Mất mười ba năm mới sửa xong mộ địa, trong ngoài ta đều nắm rõ, vậy nên bọn họ không thể để ta sống sót rời đi.”

Người biết quá nhiều bí mật, tốt nhất là nên bị diệt khẩu.

“Vậy nếu bảo ngươi vẽ lại bản đồ khu mộ của Tiêu thái hậu, ngươi có làm được không?” Phó Yểu hỏi.

Thợ thủ công kinh ngạc, do dự đáp: “Có lẽ là có thể, quá chi tiết thì không được, đã qua nhiều năm rồi, ta không còn nhớ rõ nữa.”

“Này cũng không sao, ngươi chỉ cần vẽ đại khái là được.” Phó Yểu nói, nhìn về phía Chung Ly đứng bên cạnh: “Cho ta mượn người này một thời gian đi.”

Chung Ly cũng biết nàng đang tìm thứ gì, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới y cả. Giờ nàng đã mở miệng mượn người, cũng không phải là không thể cho: “Chỉ cần Trịnh đại ca đồng ý là được.”

Phó Yểu quay đầu nhìn thợ thủ công, thương lượng: “Nếu ngươi có thể giúp ta vẽ lại bản đồ khu mộ của Tiêu thái hậu, ta sẽ cho ngươi gặp lại thê nhi.” Nàng dừng một chút, nói thêm: “Nhưng ta tính được thê tử của ngươi đã tái giá, nhi tử của ngươi cũng theo họ của cha dượng, ngươi còn muốn gặp không?”

Thợ thủ công: “…” Đột nhiên thấy thịt nướng trong tay không thơm nữa.

“Cứ để ta vẽ cho cô nương trước vậy.” Còn chuyện khác thì hắn sẽ nghĩ sau…

Có thợ thủ công giúp đỡ, Phó Yểu cũng bớt thời gian tìm kiếm hơn. Sau nửa tháng cố gắng, cuối cùng thợ thủ công cũng vẽ bản đồ mộ địa xây bằng gỗ, đá của Tiêu thái hậu xong, Phó Yểu tìm được thứ mình muốn từ bút ký của các đời chưởng môn Chính Nguyên Giáo – Định Thiên Trận.

Nàng vẫn luôn tìm kiếm trận pháp này suốt thời gian qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-125.html.]

Nhưng trận pháp này không chính quy, đa phần là dùng cho mộ địa lớn, phòng ngừa mộ sụp đổ, bình thường không mấy ai sử dụng. Có lẽ cũng vì lý do đó mà Chính Nguyên Giáo không miêu tả kỹ về trận pháp này, may mà vẫn còn hình vẽ trận pháp, Phó Yểu cũng xem như không quá hoang mang.

Nàng cầm trận pháp đi xem bản đồ mộ Tiêu thái hậu được thợ thủ công vẽ, Phó Yểu nhìn sơ qua kết cấu, xác định được cách bày trận của Định Thiên Trận, nhưng thực tế có hơi khác so với sách cổ ghi lại.

Ví dụ như trong sách cổ, trận pháp được dùng gỗ dựng thành, nhưng Tiêu thái hậu lại dùng trụ đồng. Vị trí đặt cột trụ cũng hơi lệch, cái này có lẽ khi căn cứ vào địa hình núi non để thay đổi, vấn đề cũng không quá lớn.

“Vì nguyên liệu khác nhau nên kích thước cũng không giống.” Thợ thủ công giải thích: “Nguyên liệu càng tốt, trận pháp sẽ càng vững chắc. Ngôi mộ này của Tiêu thái hậu, nếu không có đám trộm mộ lẻn vào thì dù qua mấy trăm năm đi chăng nữa cũng không sụp được.”

“Mộ của Tiêu thái hậu so với mộ của Chung Ly thì cái nào nhỏ hơn?” Phó Yểu hỏi.

“Tất nhiên là mộ của Chung Ly công tử lớn hơn một chút.” Thợ thủ công nói: “Ngôi mộ này của Chung Ly công tử trải dài khắp dãy núi Nhạn Quy, hơn nữa bên dưới còn gần địa mạch, không phải thứ một ngọn núi như Tần Lĩnh có thể so sánh được.”

“Vậy nếu mộ của Chung Ly cũng bày pháp trận này thì có cần đổi cột khác không?”

“Dùng trụ đồng sợ là không đủ, mộ càng lớn thì càng cần vật có nhiều linh khí hơn. Với mộ của Chung Ly công tử thì phải dùng đồ cổ trấn.”

“Vậy nếu là một ngôi mộ còn rộng hơn của Chung Ly thì cần thứ gì?” Phó Yểu hỏi tiếp.

“Vậy thì phải xem thử là lớn tới mức nào. Mộ của Chung Ly công tử dựa vào dãy Nhạn Quy rộng lớn, vậy nên chỉ cần dùng nhiều trụ đồng hơn chút là được. Nếu là vùng núi Tây Nam thì phải có vật dụng lễ nghi hoàng cung truyền đời hoặc vô số danh kiếm nhiễm máu. Còn nếu lớn hơn nữa thì giống như nghịch thiên cải mệnh vậy, không chỉ cần mấy thứ kể trên mà còn phải có chút may mắn nữa.” Thợ thủ công đáp.

Biết được mấy thứ này, tất cả đều là nhờ khi trước hắn nghe sư phụ nói chuyện với các vị đạo sĩ, lúc đó hắn thấy không đúng gì cả, nhưng giờ lại cực kỳ đồng thuận.

“Ra vậy.” Phó Yểu chìm vào suy tư.

“Phó cô nương muốn xây mộ cho mình sao?” Thợ thủ công tò mò hỏi.

“Không phải, nhưng cũng không khác lắm.” Phó Yểu cười với hắn: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta một chuyện lớn thế này, ta lại không thích thiếu nợ người khác, nếu ngươi muốn gặp thê nhi thì giờ ta sẽ đưa ngươi đi gặp.”

Thợ thủ công lại lắc đầu, đáp: “Không cần đâu. Thật ra năm đó khi ta rời đi, trong lòng cũng từng hy vọng nàng sẽ tái giá. Một nữ nhân không có phu quân ở bên sẽ phải cuộc sống khó khăn cỡ nào, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Nếu muốn hỏi ta có nguyện vọng gì, thì thật ra ta chỉ muốn xây dựng được thứ gì đó mà đến mấy trăm năm sau vẫn khiến người đời phải bàn luận xôn xao. Xưa nay ta chỉ học được mỗi môn này, hy vọng vài trăm năm tới, chúng ta vẫn sẽ được mọi người nhớ đến.”

Không ngờ nguyện vọng của đối phương lại là như thế, Phó Yểu suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được, có lẽ ngươi có thể thử đấy.”

Phó Yểu có được thứ mình muốn, cũng không chào hỏi Chung Ly, trực tiếp trở về đạo quan. Nàng sai Tam Nương đi tìm Lục An tiên sinh, để ông ngăn cách rừng hòe phía sau thư viện ra, dùng để làm địa điểm đi kinh thành.

Nàng muốn trả sách.

Loading...