TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:49:11
Lượt xem: 2

Trong sự vui mừng, chuyện thụy thú kỳ lân xuất hiện bị phóng đại, biến thành ý chỉ của trời đất lan truyền khắp hậu cung, còn hạc giấy thì hoàn toàn bị mọi người cho vào quên lãng.

Mãi tới khi tất cả im lặng, thánh nhân ôm lấy hài tử nhăn dúm dó, ngồi bên Hoàng hậu, cạnh đó là ma ma chưởng quản và cung nhân quỳ lạy.

“Chuyện kỳ lân rốt cuộc là như thế nào?”

Khi đó sợ bí mật khó giữ, vậy nên có một số việc không thể hỏi, nhưng thánh nhân vẫn muốn nghe rõ về chuyện kỳ lân.

Ma ma chưởng quản biết trước thánh nhân sẽ hỏi, không hề có ý giấu diếm mà lập tức nói hết: “Tất cả đều là nhờ phúc đức của bệ hạ. Trước đó ngài đã tặng một con hạc giấy bình an cho nương nương, nói rằng nếu gặp chuyện thì hãy đốt nó. Lúc nãy trong phòng, chúng ta nhìn nương nương chìm vào hôn mê, lập tức lấy hạc giấy ra đốt. Kết quả hạc giấy vừa đốt hết thì đột nhiên hóa thành một con kỳ lân, trong miệng ngậm hạt châu chạy về phía nương nương. Hạt châu vàng đó dần chìm vào bụng người, sau đó Ngũ hoàng tử được thuận lợi chào đời.”

Từ trước tới nay, mấy chuyện như này mọi người chỉ nghe dân gian đồn thổi, chẳng thể ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến, giờ nhắc lại vẫn còn thấy khó tin.

Thánh nhân cũng không ngờ cuối cùng tất cả lại là nhờ con hạc giấy đó.

Y ở lại Dực Khôn Cung chừng hai khắc, thấy Hoàng hậu vẫn chưa tỉnh lại thì sai ma ma ôm hài tử xuống, còn mình quay về chính điện.

“Truyền Mẫn Dục tới gặp quả nhân.”

Tiểu hầu gia ở ngoài cung cũng hay chuyện, biết được Hoàng hậu nương nương đã mẫu tử bình an thì cục đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhà có chuyện vui, hắn không thể không tìm người ăn mừng. Chỉ tiếc là Liễu Phú Vân hiện không ở kinh thành, nếu không hắn đã có thể kéo y đi uống rượu.

Nhưng ngay lúc hắn định đi ăn mừng thì lại có nội thị từ trong cung tới, truyền hắn tiến cung.

Chuyện này quả thực là ngoài ý muốn, bản thân hắn vốn là ngoại thần, nương nương dù có muốn gặp cũng sẽ sai người thông báo trước một tiếng, vậy mà giờ đột nhiên lại…

Như nghĩ được lý do nào đó, sắc mặt tiểu hầu gia thoáng chốc đã thay đổi, vội vàng cưỡi ngựa tới trước hoàng cung.

Khi hắn bồi hồi đi tới ngự thư phòng, trong phòng khi đó không những có thánh nhân mà cả quốc sư cũng vừa tới.

“Cơ thể Ngũ hoàng tử rất khỏe mạnh, không có tà vật quấn thân.” Quốc sư tuy đã tóc bạc da mồi, tuổi tác cao, nhưng từng câu từng chữ lại nói rất rõ ràng.

“Vậy là tốt rồi.” Thánh nhân gật đầu, hỏi tiểu hầu gia vừa mới tới: “Mẫn Dục, ngươi nói, hạc giấy kia của ngươi từ đâu mà có?”

Hạc giấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-122.html.]

Mẫn Dục giật mình, dường như đã đoán được gì đó, vội đáp: “Hạc giấy đó là vi thần trên đường vô tình thấy một nữ tử, nàng bận một thân y phục màu đen, đôi mắt bị mù. Những chuyện khác thì vi thần hoàn toàn không biết.”

“Hắc y, bị mù?” Quốc sư lẩm bẩm, đáp: “Có lẽ thần biết đó là ai rồi.” “Ngài biết?” Mẫn Dục kinh ngạc.

Thánh nhân cũng nhìn về phía quốc sư.

Trước sự tò mò của hai người, quốc sư nhắc lại: “Không biết bệ hạ còn nhớ vụ án làm rối kỷ cương năm trước không? Lúc án phát, Định Quốc Công phủ xảy ra chút chuyện nhỏ, tất cả đều do vị Phó quan chủ này gây ra.”

Đối với chuyện trong kinh thành, chỉ cần bệ hạ muốn, vậy thì không gì có thể giấu được hắn. Chuyện Phó gia, mặc dù Phó gia không nói rõ, nhưng thánh nhân ở trong cung vẫn biết hết mọi chuyện.

Thánh nhân nghe quốc sư nhắc tới chuyện này, cười đáp: “Xem ra đây là một vị kỳ nhân dị sĩ.” Nhưng nụ cười y lại có chút đạm bạc.

“Phó quan chủ khác với những người như chúng ta.” Quốc sư cũng không để ý tới việc nhiều lời chút về người đồng đạo này: “Đạo môn chúng ta tự xưng là chính phái, phần lớn đều để ý tới thanh danh, mệt mỏi vì thanh danh. Nhưng vị Phó quan chủ này, theo những gì ta biết, cho dù là ai cầu xin nàng giúp đỡ cũng đều phải trả đủ thù lao, nếu không thể thì không cần nói chuyện nữa. Nàng giúp Ngũ hoàng tử như này thật sự không khác nào rút lông trên người một kẻ vắt cổ chày ra nước, làm người khác phải kinh ngạc, nếu có cơ hội, bệ hạ có thể tự hỏi nguyên nhân ở chỗ nàng.”

Thánh nhân nghe thế, nụ cười trở nên nhiệt tình hơn chút: “Nghe ngươi nói vậy, quả nhân thật sự hy vọng nàng đừng xuất hiện. Nàng vừa xuất hiện, hẳn là quả nhân sẽ phải gặp chuyện phiền phức.”

“Cũng đúng.” Quốc sư cười đáp.

Giải quyết xong bí ẩn về con hạc giấy, vừa lúc cung nhân bên ngoài truyền lời, báo rằng Hoàng hậu đã tỉnh. Thánh nhân liếc nhìn vị tiểu cữu* một cái, nói: “Ngươi đi với quả nhân thăm Hoàng hậu đi.”

*tiểu cữu: em vợ

Mẫn Dục vui vẻ, nhưng đột nhiên lại do dự: “Thần là ngoại nam, chỉ sợ không hợp với lễ.”

Thánh nhân đạp một phát vào m.ô.n.g hắn, dẫn đầu ra ngoài: “Thích đi thì đi.” “Đừng đừng, thần lập tức đi!” Mẫn Dục vội vã đuổi theo.

Quốc sư vuốt râu mỉm cười, cũng đi theo.

Tới Dục Khôn cung, thánh nhân đi thẳng vào phòng trong. Nhưng Mẫn Dục và quốc sư đều là ngoại thần, phải được tuyên triệu mới có thể vào.

Vĩnh An Hầu phu nhân vừa thấy nhi tử, bảo hắn đứng cạnh bên mình.

“Giờ ngươi đã to gan lớn mật tới mức lời ta nói cũng chẳng thèm nghe đúng không?” Vĩnh An Hầu phu nhân lạnh lùng nhìn hắn: “Con hạc giấy kia rốt cuộc là thế nào?”

Ánh mắt Mẫn Dục trở nên lạnh nhạt, cúi đầu nói: “Nhi tử chỉ muốn phòng ngừa mọi chuyện thôi.”

“Nếu hạc giấy đó là yêu thuật thì sao?” Hầu phu nhân lạnh lùng mắng: “Ngươi đã hại c.h.ế.t ca ca ngươi, giờ còn muốn hại c.h.ế.t cả tỷ tỷ nữa đúng không?”

Loading...