TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:47:58
Lượt xem: 2
Thanh Tùng quan.
Sau khi Phó Yểu về, Tam Nương lập tức bẩm báo: “Quan chủ, chuyện lúc trước ngài hỏi đã có tin tức.”
“Hả?” Phó Yểu ngồi xuống.
“Tối qua có một con quỷ lớn tuổi tới, nói rằng biết vị trí mộ của Tiêu Thái Hậu tiền triều, còn bảo rằng người điểm huyệt cho Tiêu Thái Hậu chính là chưởng môn của Chính Nguyên Giáo. Chuyện về Chính Nguyên Giáo ta không biết nhiều lắm, nhưng lúc còn ở kinh thành, ta đã nghe rằng quốc sư đại nhân hiện tại chính là chưởng môn đời này của Chính Nguyên Giáo.” Tam Nương nói tiếp: “Cũng không biết hai giáo phái này có phải là một hay không.”
“Quốc sư sao?” Phó Yểu lặp lại: “Đúng hay không cứ đi thì sẽ biết.” Tuy nàng nói thế, nhưng Phó Yểu không định lập tức tới kinh thành.
Ngày vị kia ra đời trong cung còn có mấy ngày nữa, hơn nữa hạc giấy ở đó nên nàng cũng không cần để ý liên tục.
“Tam Nương.” Phó Yểu hít một hơi đầy văn vận: “Văn vận xung quanh dường như nồng hơn lúc trước.”
Tam Nương không cảm giác được điều đó, chỉ nói: “Lục An tiên sinh ở dưới chân núi có khách, có lẽ đó là lý do văn vận xuất hiện nhiều hơn.”
“Vậy sao? Ta muốn văn vận có thể nồng hơn chút nữa, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
Tam Nương suy nghĩ một chút, đáp: “Tối nay ta sẽ tới gặp Lục An tiên sinh một chuyến.”
Sau tối hôm đó, Phó Yểu cũng không hỏi Tam Nương đã nói gì với Lục An tiên sinh, nhưng tin tức Lục An tiên sinh muốn xây một thư viện ở Thủy huyện nhanh chóng lưu truyền khắp nơi.
Với danh tiếng của lão tiên sinh, những người mỗi ngày tới cầu học có thể nối dài không dứt, tới khi lão tiên sinh đóng cửa từ chối tiếp khách thì những học sinh đó mới có thể hết hy vọng, dần rời đi.
Hiện giờ đột nhiên lão tiên sinh lại muốn mở thư viện, điều này khiến cả Thủy huyện đều phải kinh ngạc.
Kinh ngạc là thế, Đỗ huyện lệnh không nói hai lời đã lập tức chọn một miếng đất, đồng thời chi tiền, muốn lão tiên sinh cần gì cứ việc lấy.
“Cho dù người muốn làm gì, chỉ cần mở miệng là được, học sinh sẽ chuẩn bị mọi thứ.” Đỗ huyện lệnh hết sức vui mừng.
Lúc còn tuổi trẻ ông ta đã đi cầu học, tới bây giờ cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, không ngờ lại có thể có cơ hội được nghe tiên sinh dạy bảo lần nữa, điều này khiến ông ta không thể không vui mừng.
Nhưng Lục An tiên sinh lại nói: “Thư viện chỉ dùng danh nghĩa của ta để xây dựng, ta không có sức lực để dạy học. Ta đã viết thư mời một vài học sinh và bằng hữu cũ tới dạy. Còn bọn họ có thể tới bao nhiêu thì ta cũng không dám bảo đảm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-120.html.]
Ông cực kỳ biết ơn việc Phó quan chủ đã giúp mình tìm được tôn tử, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đền đáp. Cho nên tối qua, khi thị nữ của nàng tìm tới cửa nói về việc lập thư viện, ông không hề do dự đã đồng ý.
Những chuyện khác thì ông không dám bảo đảm, nhưng chuyện này vẫn nằm trong khả năng của ông. Cho dù phải kéo cái mặt già của mình xuống thì ông cũng sẽ mời vài người tài giỏi tới đây.
“Như vậy thì càng tốt, học sinh còn lo rằng cơ thể của người sẽ không chịu nổi.” Đỗ huyện lệnh nói: “Ta cũng phải viết thư cho phụ thân, nhờ ông ấy đề cử thêm mấy người tới đây.”
Ông ta thật sự hy vọng rằng tiên sinh có thể ở lại đây, giờ có cơ hội tốt nhường này, tất nhiên ông sẽ cố gắng hết mình.
Thế là mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng, bọn họ vội vàng tìm người khắp nơi, chuẩn bị xây dựng thư viện. Chính mắt nhìn thấy thư viện được xây dựng từng ngày, người vui mừng nhất hẳn là thôn dân của Phương gia thôn.
Thư viện xây dựng trong thôn bọn họ, nghĩa là về sau con của họ cũng sẽ được đọc sách ở đây. Bọn họ hiện giờ nuôi vịt kiếm được rất nhiều tiền, dùng số tiền này cho con đi học là dư dả.
“Chúng ta phải cảm ơn quan chủ.” Phương Nhị lén lút nói với thê tử: “Nếu không nhờ ngài, nơi núi rừng hoang vắng này của chúng ta sao có thể gặp được chuyện may mắn như vậy.”
Trong lòng hắn rất rõ, những quan to quý nhân đó đều tới đây vì quan chủ.
Trương Lục Nương nhắc nhở hắn: “Chuyện tốt như vậy cũng không liên quan tới chúng ta.” Đọc sách toàn là nam tử, nhà bọn họ cũng không có.
Phương Nhị nghĩ tới đây, nói: “Ngày mai ta sẽ lên núi xin quan chủ, để lão tiên sinh thu nhận cả nữ học sinh.”
Lời này của Phương Nhị không phải là nói đùa, hôm sau hắn lập tức tới đạo quan. Không biết Phó Yểu đã nói gì, nhưng vào ngày nhận học sinh của thư viện Thủy huyện mới xây dưới chân núi, đã mở thêm một lớp dành cho nữ đầu tiên trên toàn Đại Chu.
Ngay lúc Thủy huyện đang náo nhiệt xây dựng thư viện, ở kinh thành, ngày sinh nở của Hoàng hậu cũng sắp tới, không khí trong thành trở nên khác hẳn ngày thường.
Cái thai này của Hoàng hậu gần như đều bị người trong ngoài cung để ý không rời mắt.
Năm nay thánh nhân vừa mới 25 tuổi, dưới gối chỉ có hai vị công chúa. Nếu Hoàng hậu có thể sinh ra một hoàng tử thì đó chính là đích trưởng tử, tương lai là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Đại Chu.
Chuyện này liên quan tới tương lai của Đại Chu, vậy nên không chỉ hậu cung mà các triều thần trong triều cũng vô cùng để tâm.
Nửa tháng trước khi sinh, bệ hạ cho truyền Vĩnh An hầu phu nhân vào cung trò chuyện. Thứ nhất là để tỏ vẻ sủng ái, thứ hai là hy vọng Hoàng hậu có thể thả lỏng tâm trạng, thứ ba là vì muốn nhờ hầu phu nhân hỗ trợ quản lý Dực Khôn Cung.
Nhưng dù là vậy, ngày Hoàng hậu sinh nở vẫn có chuyện xảy ra.