TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-01-27 18:06:18
Lượt xem: 13
Trương Lục Nương làm y phục mất ba ngày, trong đó còn gồm có một đôi giày, một đôi bao tay.
Sau khi Phó Yểu thay đổi y phục thì y phục cũ được Tam Nương lặng lẽ bỏ vào một cái tráp, đặt trước tượng Tam Thanh.
Đại Lang ghé sát vào thì thấy những đóa hoa mai màu đỏ trên y phục cũng không phải là hoa mai, mà là vết máu.
“Đây là…”
Tam Nương không ngẩng đầu lên mà nói: “Đừng chạm vào, đừng hỏi, cũng đừng nghĩ gì.”
“A.”
Tuy Tam Nương không nói, Phó Yểu tâm trạng khá tốt lại nói cho hắn: “Giống với những gì ngươi thấy, thứ trên đó là máu. Hung thủ rất tàn nhẫn, một đao đ.â.m thẳng vào ngực, m.á.u chảy ra dính hết lên đó.”
“Là ngài?” Đại Lang hút một ngụm khí lạnh, không ngờ lại có người dám ra tay với quan chủ.
“Là một con quỷ xui xẻo. Ta chỉ là tình cờ chiếm lấy cơ thể của nàng thôi.” Phó Yểu nói: “Nhưng vẫn hơi muộn chút, thời tiết nóng nên vài bộ phận bị hư hỏng, ta phải thay đổi từng chút một.”
Đại Lang lúc này mới hiểu: “Cho nên ngài mới muốn lưỡi của ta?”
“Thế thì?”
“Ừm… Cảm ơn ngài đã cứu phụ thân ta, ngài muốn lưỡi thì cứ lấy đi, ta sẽ không kêu đau.” Đại Lang hơi sợ hãi nói.
“Thật à? Cắt lưỡi đau lắm đấy.” Phó Yểu nhỏ giọng nói: “Nhân lúc ngươi vẫn còn ý thức, sẽ có một cây d.a.o luồn vào miệng ngươi…”
“Ngài vẫn nên đánh ta ngất xỉu đi.” Đại Lang sắp khóc đến nơi rồi. Chỉ tưởng tượng tới cảnh đó thôi là hắn đã thấy thật kinh khủng.
“Cho nên, có hối hận không?” Phó Yểu hỏi.
Đại Lang nghĩ một hồi, thành thật nói: “Có lẽ ngay lúc đau đớn sẽ thấy hối hận một chút.”
“Ha ha.” Phó Yểu cười một tiếng: “Lừa ngươi thôi. Không cần phải dùng d.a.o thật, giờ lưỡi của ngươi đã là của ta rồi. Để chúc mừng, tối nay ta sẽ mang các ngươi đi xem chuyện đời.”
“Hả?” Đại Lang không hiểu: “Nhưng ta vẫn có thể nói chuyện được mà.”
“Hiện giờ ngươi đang là quỷ, quỷ nói chuyện cần dùng lưỡi à?” Phó Yểu ghét bỏ nhìn hắn: “Nhưng ngươi như này, mai sau đừng có nảy sinh ý định đi thi khoa cử.”
“Là vậy sao?” Đại Lang vui vẻ nói: “Ta sẽ không bị câm.” Nhưng sau đó, hắn lại nhớ tới: “Nếu quỷ đã không cần lưỡi để nói chuyện thì sao Tam Nương tỷ tỷ lại…” Nói lắp.
“Bởi vì đó là trời sinh.” Phó Yểu nói.
Đại Lang cẩn thận liếc nhìn Tam Nương, hỏi: “Thế… không khỏi được à?” “Sao lại không khỏi được.” Phó Yêu hỏi ngược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-12.html.]
Vừa dứt câu, Tam Nương ở bên cạnh đã ngẩng đầu lên. Nàng ta há miệng, một lúc sau mới nói: “Có thể, khỏi sao?”
“Nhìn ta làm gì.” Phó Yểu nói: “Ta cũng không biết chữa tâm bệnh.”
…
Trời dần tối, toàn bộ thôn dân gần núi đã chìm vào giấc ngủ say. Chỉ thi thoảng vang lên tiếng chó sủa, nhưng chỉ chớp mắt, mọi thứ lại trở về im lặng.
Lúc này, trên con đường nhỏ giữa núi, có hai kẻ một thân bạch y nâng kiệu, lắc lư đi trên đường núi như trên đất bằng, hai bên cỗ kiệu lại có một nam một nữ cũng mặc bạch y đi theo.
Nếu cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ sợ tới mức chạy trối chết.
“Quan chủ, hình như giờ chẳng còn ai cả.” Đại Lang chột dạ nói. Lúc này đã là nửa đêm, xung quanh lại vắng tanh khiến hắn hơi sợ.
Phó Yểu ngồi trong kiệu, thân hình hòa nhập vào bóng đêm: “Nếu còn một nửa người ta sợ rằng sẽ dọa ngươi mất.”
“…”
May mà tốc độ của bọn họ rất nhanh, trong nháy mắt đã thấy đèn lồng treo bên ngoài cửa thành.
Lúc này cửa thành đã đóng, nhưng bọn họ vẫn có thể đi xuyên qua cửa thành, tốc độ nhanh tới mức binh lính phía trên chỉ thấy hoa mắt.
Trong thành lúc nửa đêm rất yên tĩnh, ngoại trừ mấy nơi ăn chơi thì phần lớn đều đã tối đen.
Chính vì điều ấy, nên khi một tửu lầu vẫn còn sáng đèn, nơi ấy lập tức nổi bật giữa màn đêm.
Lúc này tiểu nhị bên trong đã lau khô bàn ghế, đang định đóng cửa tửu lầu rồi tắt đèn ra về thì đột nhiên nhìn thấy mấy người mặc bạch y không biết đã đứng trước cửa từ lúc nào, khiến hắn sợ tới mức xém chút nữa cơn buồn ngủ bay mất hết: “Các ngươi…”
“Ăn cơm.”
“Nhưng chúng tôi chuẩn bị đóng cửa rồi.” Tiểu nhị cũng xem như là người có kiến thức rộng, mặc dù thấy hơi sợ nhưng vẫn không cho bọn họ vào trong.
Tửu lầu của bọn họ làm ăn khá, ngày nào mà chẳng bận rộn tới tận nửa đêm, có lúc gặp được khách tới lúc khuya, nhưng gần như lúc nào họ cũng lấy lý do hết nguyên liệu nấu ăn để từ chối.
Hơn nữa mấy vị này… Hắn có cảm giác không giống người…
Tiếng động ngoài cửa thu hút chưởng quầy, khác với những tửu lâu khác, vị chưởng quầy ở đây là nữ.
“Sao thế?” Lúc đi tới cửa, nàng xém chút nữa đã đóng sầm cửa lại, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế, cười xin lỗi: “Khách quan, trong bếp của chúng tôi đã hết nguyên liệu tươi mới…”
Ý từ chối rất rõ ràng.
Nhưng Phó Yểu là người như nào chứ, đêm nay nàng vì mỹ thực mà tới, chưa được tận hứng thì sao có thể trở về.
“Không sao, đầu bếp mới là được.” Chưởng quầy và tiểu nhị: “?”