TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:47:57
Lượt xem: 3

“Con hạc giấy này, không phải hôm qua chủ tử đã vứt đi rồi sao?” Tùy tùng bên cạnh thấy thế thì hỏi. Hôm qua bọn họ đã tận mắt thấy con hạc giấy này trôi theo dòng nước, sao giờ lại ở đây.

“Ừm.” Tuy tiểu hầu gia thấy kỳ lạ, nhưng hắn lại thiên về việc có người cố ý động tay động chân hơn. Hắn xé rách con hạc giấy rồi đưa cho tùy tùng, nói: “Các ngươi ném đi cho ta.”

Tùy tùng vội vã nhận lấy, nhét vào tay áo.

Một ngày trôi qua, sáng sớm lúc tiểu hầu gia tỉnh dậy, lập tức thấy con hạc giấy được đặt im lìm trên đầu giường mình, mỏ chim còn quay về phía hắn.

Ngay lúc thấy hạc giấy, trong lòng tiểu hầu gia bắt đầu dậy sóng. Nhưng hắn chỉ cầm hạc giấy lên, lật lại nhìn xuống dưới.

Dưới cánh của con hạc có một vệt xước mờ mờ.

Khi nhìn thấy vết xước này, tiểu hầu gia sửng sốt một hồi.

Đó là ký hiệu ngày hôm qua hắn cố ý để lại. Nhưng lúc này, ký hiệu trên hạc giấy vẫn còn, vậy mà ngay cả chút dấu vết bị xé rách cũng không có.

Hắn lật qua lật lại nhìn hạc giấy một hồi, sau khi chắc chắn là con hạc giấy đã bị xé rách ngày hôm qua thì lập tức nhảy xuống giường, hỏi nha hoàn vào phòng hầu hạ: “Tối qua có ai tới không?”

Buỗi tối khi hắn ngủ, trong phòng đều có nha hoàn thay phiên gác đêm, chỉ cần có chút tiếng động là sẽ biết.

Bọn nha hoàn đồng loạt lắc đầu: “Không có.”

Sau khi nhận được đáp án, tiểu hầu gia gật đầu, thay y phục, cầm hạc giấy vào cung.

Mặc dù hắn không biết sao hạc giấy lại như vậy, nhưng trong cung có người có thể giúp hắn giải đáp thắc mắc.

Tiểu hầu gia là thần tử được thánh nhân sủng ái nhất, được ban cho lệnh bài ra vào hoàng cung, muốn tới lúc nào cũng được.

Lúc này trời đã gần sáng hẳn, tiểu hầu gia xem thời gian, buổi triều sáng nay có lẽ sắp kết thúc rồi, nghĩ tới việc hắn vào cung đã tới tai hoàng thượng, chỉ cần chờ người gọi vào là được.

Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng nhận được lệnh triệu kiến, nói rằng bệ hạ đang ở Ngự Thư Phòng đợi hắn.

Tiểu hầu gia từ tốn bước về phía Ngự Thư Phòng, nở nụ cười tùy tiện không hợp với tính tình của hắn.

Đợi tới Ngự Thư Phòng, các đại thần đã đi hết, chỉ còn lại thánh thượng đang phê duyệt tấu chương trước bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-119.html.]

Thánh nhân vừa thấy hắn đã cười nói: “Một thời gian rồi ngươi không vào cung, quả nhân còn tưởng rằng ngươi chơi cùng Liễu Phú Vân tới mức quên cả tỷ tỷ của mình rồi chứ.”

Ý của bệ hạ là người biết hết hành tung của hắn.

Tiểu hầu gia vội vàng cúi người kêu oan: “Vi thần oan uổng. Vi thần chỉ thấy tính tình mình còn nông nổi, hay động tay động chân, sợ động phải tiểu chất nhi trong bụng nương nương, vậy nên mới ở ngoài cung chờ đợi, tới khi nương nương sinh xong mới dám đến chúc mừng.”

Thánh nhân biết vị thê đệ này của mình không chịu nổi quy củ, cho nên cũng không làm khó dễ: “Vậy sao hôm nay lại đột nhiên nhớ tới mà vào cung?”

Tiểu hầu gia ngại ngùng: “Bệ hạ, ngài đừng chỉ thấy vi thần không tiến cung, thật ra trong lòng vi thần lúc nào cũng nhớ tới ngài, nương nương và tiểu chất nhi. Càng để ý thì lại càng lưu tâm. Mấy hôm trước ta ở trên đường gặp phải một nữ tử, nàng đã đưa cho vi thần một con hạc giấy, nói rằng nếu lúc nương nương sinh nở gặp vấn đề, chỉ cần đốt hạc giấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Nếu là ngày thường, vi thần chắc chắn không tin, nhưng thật không dám gạt hoàng thượng, sau khi ca ca mất, vi thần vẫn luôn sợ hãi sẽ mất đi người thân. Nữ tử sinh nở lại là một lần bước qua quỷ môn quan. Ngài cứ xem như là vi thần bị quỷ mê hoặc đi, vi thần đã vì việc này mà trăn trở suốt ba ngày, cuối cùng vẫn muốn đưa hạc giấy tới chỗ ngài, chỉ mong có thể được an tâm.”

Hắn nói xong, cả người cũng đã quỳ xuống, nâng hai tay đưa hạc giấy lên.

Vẻ mặt của thánh nhân không hề thay đổi, bảo thái giám bên cạnh xuống dưới nhận lấy, nói: “Hôm nay nếu như quả nhân không nhận, thì có phải ngươi sẽ làm phiền quả nhân cả ngày luôn không?”

“Bệ hạ nghĩ quá rồi.” Tiểu hầu gia vui vẻ ra mặt, cười nói: “Một ngày sao đủ được, ít nhất cũng phải ba ngày.”

Câu này của hắn khiến thánh nhân tức tới bật cười, ném sổ con trong tay vào mặt hắn: “Nhanh cút đi, đừng quấy rầy quả nhân xử lý quốc sự.”

Tiểu hầu gia cũng không né, quỳ xuống hành lễ cáo lui: “Vậy hôm nay vi thần đành lui xuống, nếu ngài có gặp nương nương, xin hãy nói rằng ta từng tới.”

Đợi khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, tiểu hầu gia mới vuốt mặt, lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tiểu hầu gia rời đi, đại thái giám trong Ngự Thư Phòng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, hạc giấy này có cần đưa tới Dực Khôn Cung không?”

Thánh nhân vẫn cầm bút son không ngừng phê duyệt tấu chương, nói: “Mời quốc sư tới trước.”

“Vâng.” Người hầu lập tức rời đi, sai tiểu thái giám gọi người tới.

“Dưỡng phụ, hạc giấy này thật sự kỳ diệu tới vậy sao?” Tiểu thái giám nhỏ giọng hỏi.

Người hầu nhìn hạc giấy trong tay, khóe môi co giật. Thứ như này sao có thể là thật được.

Nói thẳng ra cũng là do Vĩnh An hầu phủ không yên tâm, vậy nên mới dùng hạc giấy làm cái cớ để nhắc thánh nhân chú ý hậu cung mà thôi. Dù sao hậu cung có nhiều nữ nhân tới vậy, ai biết tới lúc đó có xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không?

Việc này tất nhiên bệ hạ hiểu rõ, thế nên mới không tức giận khi bị tiểu hầu gia quấy rầy.

Hiện giờ mời quốc sư tới xem là để tỏ vẻ cho mọi người trong cung biết thánh nhân coi trọng hài tử trong bụng Hoàng hậu nương nương đến nhường nào, để những kẻ không biết tốt xấu kia an phận một chút. Chứ nói ra, một con hạc giấy nho nhỏ đâu cần phải làm phiền tới quốc sư đại nhân.

Loading...