TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-02-04 14:43:26
Lượt xem: 3
Tô Lâm Thu nhìn cơ thể mình đang lơ lửng giữa không trung, rồi lại nhìn xuống thân xác nằm liệt trên mặt đất, hắn thật không thể tin nổi.
Hắn ta cứ vậy mà c.h.ế.t như này à? Hắn còn chưa kịp nổi danh ở thế giới này kia mà? Cứ thế mà c.h.ế.t sao?
Đùa gì vậy chứ!
Hắn muốn chui vào lại thân xác đang nằm trên mặt đất kia, nhưng có làm thế nào cũng chẳng thể nhập lại được. Kết quả, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn túi tiền của mình bị hai tên buôn người lấy mất, rồi đá xác hắn vào vũng bùn dưới mương, sau đó nhanh chóng lẩn mất.
Linh hồn hắn cứ đi theo hai tên buôn người đó, cuối cùng tìm đến chỗ xe ngựa ngoài ruộng, mấy đứa nhỏ trên xe đều đã được thôn dân cứu xuống.
Đám buôn người biết chẳng thể bắt lại được thì lập tức bỏ chạy vào rừng. Tô Lâm Thu không đi theo, hắn nhìn mấy đứa nhỏ dẫn thôn dân đi tìm xác mình, thấy chẳng có gì hay cả.
Người cũng đã c.h.ế.t rồi, dù có được người khác mang ơn đội nghĩa cũng có làm được gì đâu.
Linh hồn của hắn đi lung tung, không để ý mình đã bay tới Thanh Tùng Quan.
Tô Lâm Thu vừa thấy Thanh Tùng Quan đã giật mình một cái, phải rồi, quan chủ lợi hại như vậy, có khi lại có cách cứu sống hắn ta.
Ngay khi hắn vội vã bay vào Thanh Tùng Quan thì đã thấy Phó Yểu nằm trên ghế dài, vuốt thanh d.a.o găm lúc trước, quanh người toàn là khí lạnh.
“Quan chủ cứu ta!” Tô Lâm Thu kêu cứu, nhưng ngay sau đó, một thanh d.a.o phóng tới chỗ hắn ta, trong nháy mắt, hắn đã bị ghim cứng trên cánh cửa.
“Quan chủ, ngài…” Tô Lâm Thu thấy linh hồn mình không nhúc nhích được thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Phó Yểu đứng lên, đi từng bước tới trước mặt hắn ta, nắm lấy cằm hắn rồi mỉm cười: “Ngươi đúng là may mắn mà.”
“Cái gì mà may mắn cơ chứ, nếu ta may mắn thì đã không c.h.ế.t oan uổng như này rồi.” Tô Lâm Thu lo sợ nói: “Quan chủ, quả nhiên là ngài có thể thấy ta, mau cứu ta với! Chỉ cần ngài cứu sống ta thì chuyện gì ta cũng sẽ làm cho ngài.”
Phó Yểu làm lơ tiếng cầu xin của hắn ta, bàn tay trượt xuống, bóp chặt cổ hắn ta: “Cho dù hôm nay ngươi không c.h.ế.t thì ngày mai khi tới kinh thành cũng sẽ không giữ được mạng.”
“Tại, tại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-111.html.]
“Vị Phó tiểu thư kia thật ra là phu nhân của người khác, phu quân của ả đang cầm đao đợi ngươi ở kinh thành đấy. Ta vốn định để ngươi c.h.ế.t trong tay của Kỳ Sương Bạch, hai tên cẩu tặc các ngươi cùng gặp báo ứng. Tới lúc đó, ta có thể túm lấy hồn phách của ngươi rồi từ từ tra tấn, sau đó lợi dụng Lục An tiên sinh để ném Kỳ Sương Bạch vào tù, cho hai người khác ngươi gặp nhau dưới địa phủ. Không ngờ ông trời lại thiên vị ngươi đến vậy, để cho ngươi trước khi c.h.ế.t còn làm được chuyện tốt tới thế.” Nói tới đây, sát khí trong mắt Phó Yểu tràn ra, linh hồn Tô Lâm Thu bị nàng nắm tới mức vặn vẹo.
“Ngươi bày mưu hại ta!” Tô Lâm Thu nói với vẻ thù hận: “Nhưng tại sao, ta và ngươi không thù không oán, còn dâng lên cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy, sao ngươi lại muốn g.i.ế.c ta.”
“Tại sao à?” Bàn tay Phó Yểu siết chặt lại, đúng lúc này, một luồng sáng vàng kim bay tới, cắt đôi tay nàng, Tô Lâm Thu nhân cơ hội mà thoát ra.
Nhìn luồng ánh sáng đó, vẻ trào phúng trong mắt Phó Yểu càng sâu: “Loại người như ngươi mà cũng xứng có được công đức kim quang sao?”
Tô Lâm Thu cũng hiểu đại khái, biết nàng không có cách nào ra tay với mình, hắn cuộn tròn lại, nói: “Ta giờ đã chết, vậy ngươi cũng nên để ta c.h.ế.t cho rõ ràng. Ta biết bản thân mình ham tài háo sắc, nhưng ta tuyệt đối chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, ngươi làm như này với ta, ông trời tất nhiên sẽ đứng về phía ta.”
“Vậy à?”
Phó Yểu vừa dứt lời, Tô Lâm Thu đã thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, lúc này đạo quan đã biến thành chiến trường rộng lớn, nơi đó có hàng đống t.h.i t.h.ể xếp thành núi, m.á.u chảy thành sông.
Lúc này, hắn ta thấy chính mình – dù lúc đó đã khoảng 30 tuổi, vẻ mặt cũng cực kì tăm tối, nhưng hắn ta tuyệt đối không nhận nhầm chính bản thân mình.
Hắn ta thấy mình ngồi trên lưng ngựa, xung quanh toàn là binh lính Hung nô, còn đối diện với hắn ta là thành trì của nhà Hán.
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, Hung nô đã đẩy pháo ra, mấy trăm viên pháo bay về phía tường thành rồi nổ tung, vô số tướng sĩ người Hán phải ngã xuống, người sau lại tiến lên, nhưng vẫn không thể ngăn được sự tấn công của vũ khí nóng, cuối cùng thành đổ người chết, chỉ còn lại một lá cờ rách dưới ánh nắng hoàng hôn.
Sau khi Hung nô phá cửa thành, một đường đánh xuống phía Nam, vừa đi vừa g.i.ế.c người cướp của. Chiến tranh toàn Trung Nguyên nổi lên, từ Bắc tới Nam đều nổi lửa, vô số bá tánh phải bỏ mạng, giang sơn hoàn toàn sụp đổ.
“Người đó là ta?” Tô Lâm Thu lắc đầu: “Sao có thể thế được? Sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Phó Yểu ngồi xổm trước mặt hắn ta, cười lạnh nói: “Thứ này không phải chính là bí phương mà ngươi đã đổi cho ta sao? Trước khi ngươi xuất hiện, thứ này không hề tồn tại. Ngươi là người Hán, lại dẫn giặc cầm d.a.o c.h.é.m về phía những bá tánh đã nuôi dưỡng ngươi, ngươi nói xem ngươi có đáng c.h.ế.t không? Có đáng c.h.ế.t hay không!”
“Không phải!” Tô Lâm Thu vẫn không tin: “Ta không thể nào trở thành Hán gian được! Ý ngươi là ngươi biết trước tương lai chứ gì? Nhưng tương lai còn chưa tới, mọi thứ cũng chưa từng xảy ra, ngươi không thể vì thế mà phán tội cho ta được!”
Hắn ta nói xong thì lao nhanh ra khỏi đạo quan như một cơn gió, không chấp nhận được những tội lỗi ấy là do mình gây ra.
Khi vừa tới chân núi, hắn ta gặp Lục An tiên sinh.