TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-27 18:06:14
Lượt xem: 18
Bên ngoài bình phong, Tam Nương hốt hoảng đứng yên, nàng ta muốn phản bác nhưng lại nhận ra những gì nàng nói không sai một câu.
“Ở yên tại chỗ, nghĩ chuyện kỳ lạ, làm tròn trách nhiệm. Ý đồ của ngươi ta không quan tâm, nhưng nếu ngươi gây trở ngại cho ta thì ta không ngại đổi một tỳ nữ khác.” Phó Yểu cảnh cáo xong, đợi Đại Lang đứng ngoài cửa đi vào, nàng ném cho hắn một thứ: “Về sau bảo cha ngươi cứ ba ngày uống một chén là được, uống xong thì tới tìm đại phu tái khám.”
“Đa tạ quan chủ!” Đại Lang buông lời cảm tạ, rồi chợt nghĩ tới gì đó, thử hỏi: “Không cần tro nhang sao?”
Hắn nhớ rõ lúc đó còn thả thêm một nhúm tro vào, bảo người tuổi gà ra ngoài. “Ngươi muốn nghe lời thật hay lời giả?” Phó Yểu hỏi.
“Này…” Đại Lang lúc này đã hiểu, lập tức cất rượu đi.
Mặc dù hắn không rõ vì sao cần phải có tro nhang, nhưng có lẽ quan chủ không muốn giải thích chuyện ấy.
Đại Lang cất rượu xong, Phó Yểu ra lệnh cho Tam Nương: “Bảo Phương Nhị về sau đừng mang thức ăn lên núi nữa, nói thê tử hắn làm cho ta một bộ y phục là được.” Nàng nói xong thì biến mất tại chỗ.
Sau khi Đại Lang chắc chắn quan chủ đã hoàn toàn biến mất thì muốn tới an ủi Tam Nương, nhưng hắn lại không biết nên nói gì, chỉ đành khuyên: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ đừng buồn.”
Tam Nương không để ý tới hắn, xuyên tường bay đi.
Sáng sớm hôm sau, Trương Lục Nương dậy thật sớm để đi mua cuộn vải mắc nhất, lúc về còn thuận đường vào nhà tú nương giỏi nhất ở thôn bên cạnh, dò hỏi cách làm mũ có mạng che.
“Mũ có mạng che?” Tú nương nghe xong thì hơi bất ngờ: “Ngươi muốn làm cái này à?”
Cái này chỉ có đại tiểu thư mới cần tới, người bình thường đâu chịu bỏ phí miếng vải như vậy, nếu mang ra ngoài sẽ bị mọi người cười rụng răng mất.
“Làm giúp người khác.” Trương Lục Nương nói: “Chỉ là ta không biết mũ có mạng che là cái gì, cho nên mới đến hỏi ngươi.”
Tối qua, vị Tam cô nương cố ý nói rằng phải có mũ có mạng che và bao tay. Bay tay thì nàng biết làm, lúc mùa đông nàng từng làm cho cả nhà rồi, nhưng mũ có mạng che thì nàng không biết đó là gì.
“Cái này dễ, để ta giúp ngươi làm.” Tú nương hào phóng nói.
Đợi tới khi thấy miếng vải màu đen mà Trương Lục Nương lấy ra thì nàng ta lại bất ngờ: “Dùng vải đen?”
“Ừm.” Trương Lục Nương nói.
“Màu đen…” Tú nương đang định nói rằng chưa từng có ai làm mũ có rèm màu đen cả, nhưng khi nhớ lại tin đồn về Phương Nhị thì nàng ta liền ngừng lại: “Được, khoảng chừng hai khắc là xong.”
Nhà nàng ta có sắn mũ bằng trúc, chỉ cần đem mảnh vải khâu vào xung quanh mũ là được.
Thời gian hai khắc nói ngắn không ngắn, bảo dài cũng không dài lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-11.html.]
Tú nương vừa khâu vừa nói chuyện phiếm với Trương Lục Nương.
“…Mà ta nhắc chút, số tiểu thư dùng mũ có mạng che như này, trong huyện mình rất ít. Lần cuối ta nhìn thấy là khoảng hai tháng trước, có một vị thiên kim lên núi Yến Quy. Nói thật, quần áo trên người nàng ta nhìn từ xa cứ như là mây tím, ta trước nay chưa từng nhìn thấy miếng vải nào đẹp như vậy. Tiếc là lúc vị tiểu thư đó xuống núi lại ngồi kiệu, ta không thể thấy mặt được, nếu không ta chắc chắn sẽ phải nhìn thật kỹ xem trên váy nàng ta thêu cái gì.” Đây là điều mà tú nương tiếc nuối nhất.
Trương Lục Nương nghe nàng ta nhắc tới chuyện này thì dường như cũng có chút ấn tượng, nghe nói là nữ nhi gia đình sang quý từ kinh thành về quê nghỉ dưỡng, lúc đi ngang qua đây thì từng lên núi Nhạn Quy.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới nàng cả, nàng cũng chỉ nghe người ta đồn rồi mau chóng quên hết.
“Vậy à. Vậy thì ngươi cũng thật may mắn, được gặp quý nhân, còn như ta thì thấy cũng chưa bao giờ được thấy.” Trương Lục Nương biết tú nương thích nghe mấy lời thế này cho nên cũng tâng bốc hai câu.
Tú nương cười, hai mắt híp lại.
Hai khắc sau, tú nương cuối cùng cũng khâu xong mũ có mạng che giúp nàng, Trương Lục Nương nói mãi mới đưa được 30 đồng tiền cho tú nương, rồi mới ôm đồ về nhà.
Việc may quần áo không khó, nhưng bộ y phục này từ trong ra ngoài đều là hàng đặt may, cho nên cũng không phải chỉ một hai ngày là có thể làm xong.
Trương Lục Nương nghĩ về sau sẽ không còn cơ hội đưa đồ ăn lên trên núi nữa thì cảm thấy mất mát.
Nàng rất muốn có mối quan hệ tốt với đạo quan, ít nhất nếu về sau gặp chuyện thì cũng biết tới nơi nào để cầu xin giúp đỡ.
Bầu trời dần tối lại, sau một ngày lên núi làm việc từ sáng sớm thì Hà thợ mộc nhận được một ly rượu, Đại Lang còn cố ý nói rằng về sau không cần phải pha thêm tro nhang vào uống, nhưng Hà nương tử vẫn trộm lấy một nhúm cất vào trong khăn tay, đặt ở trước ngực.
Đại Lang thấy vậy, thật sự là bất đắc dĩ.
Buổi tối, phu thê Hà thợ mộc đang định làm thêm một canh giờ rồi về.
Ngay lúc bọn họ đang định dọn dẹp sân sạch sẽ thì lại phát hiện một chiếc bình rau ngâm cao nửa người ở góc tường.
Vì tò mò, phu thê hai người mở bình rau ngâm ra xem, ai ngờ bên trong lại chứa đầy bạc trắng.
Phu thê Hà thợ mộc chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy trong đời, lập tức kêu to, bọn họ vội vã tìm Đại Lang nhưng Tam Nương lại xuất hiện, nói rằng bạc này nếu do bọn họ đào được thì có nghĩa là có duyên với bọn họ. Đại Lang nhìn thấy bạc, biết đây là quan chủ thực hiện lời hứa, vì thế cũng khuyên nhủ để phu thê hai người nhận lấy.
Nhưng phu thê Hà thợ mộc đâu dám nhận, cuối cùng vẫn là Phó Yểu bị bọn họ ồn ào lên tiếng: “Các ngươi thấy cái này tìm thấy ở đạo quan nên thuộc về đạo quan? Được rồi, ta biết rồi.”
Phu thê Hà thợ mộc thấy quan chủ nhận lấy bạc, trong lòng mặc dù hơi tiếc nuối nhưng lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ làm việc xong, lúc về nhà rửa mặt định nghỉ ngơi thì Hà nương tử đột nhiên phát hiện chiếc giường của mình không được bằng phẳng.
Nàng lật ván giường ra thì thấy chỗ bùn đất bên dưới có dấu hiệu bị san lấp lại. Sau khi đào nơi đó lên thì cả hai mới phát hiện đó là cái bình rau ngâm quen thuộc.
Hà thợ mộc cẩn thận mở nắp bình ra, dưới ánh nến, ánh sáng lấp lánh từ đóng bạc trắng bóng làm tim hắn gần như ngừng đập…