TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-02-03 15:35:29
Lượt xem: 4

Về chuyện Lục An tiên sinh đang cố tìm tôn tử, Tô Lâm Thu đã biết từ đầu, nhưng hắn ta không nghĩ nhiều.

Vài ngày trước đó, hắn vô tình nghe được Tô quản gia nói về chuyện ngọc bội, hơn nữa Phó cô nương kia trước sau đều nói với hắn, người bình thường không thể cưới ả được, thế nên hắn ta mới bắt đầu chú ý tới vấn đề thân phận.

Dù sao thì Lục An tiên sinh cũng chưa tìm được tôn tử của mình, hắn ta chỉ cần mạo danh rồi tranh thủ cưới Phó cô nương, sau này dù có bị vạch trần hay không thì cũng không sao cả.

Sau khi tính toán đủ đường, hắn ta quyết định làm thêm một giao dịch nữa.

“Tham vọng của ngươi quả là ngày càng lớn.” Phó Yểu cũng không bất ngờ trước đề nghị này của hắn ta: “Lòng tham của con người là không đáy, câu này rất chính xác. Ta đúng là có thể giúp ngươi, nhưng ngươi có thể lấy ra thứ khiến ta động lòng à?”

Tô Lâm Thu nói: “Ta có một thứ, bảo đảm quan chủ sẽ thấy hứng thú.”

Phó Yểu không hỏi đó là gì, nói: “Những thứ ngươi đưa cho ta, chỉ cần một thứ thôi là đã có thể giúp ngươi an cư lạc nghiệp rồi, ngươi hoàn toàn không cần phải đổi hết tất cả để đi theo con đường này.”

“Ta biết.” Tô Lâm Thu nói: “Nhưng dù sao thì ta cũng chỉ là một người thường, đạo lý hoài bích có tội ta vẫn biết. Nếu không có quyền thế bảo vệ, những thứ này của ta chẳng khác nào bùa đòi mạng.”

Một tháng ngắn ngủi vừa qua, hắn ta đã dùng tiền bạc để dựng lên một thân phận giả cho mình ở kinh thành, kết bạn với một đám nhị thế tổ trong kinh, ra vào toàn những trang viên và tửu lầu mà người bình thường khó có thể tới. Càng tiếp xúc nhiều, hắn ta càng hiểu rõ quy tắc trò chơi của thế giới này.

Bí phương mà hắn biết, muốn chế tạo phải tốn rất nhiều thời gian, cho dù có làm ra thì cũng chỉ có thể kiếm được chút tiền trinh để hắn ta xài chơi, nếu muốn làm lớn trong khi không có sự bảo vệ nào, hắn chắc chắn sẽ biến thành một miếng thịt mỡ.

Những thương nhân giàu có kia, dù có dâng vàng bạc tới trước mặt đám quyền quý chốn kinh thành, hiển nhiên vẫn bị khinh thường. Nếu đã thế thì sao hắn ta không trực tiếp nghĩ cách tiến vào cái vòng thượng đẳng đó.

Vì suy nghĩ này nên hắn ta mới quyết định bỏ hết vốn liếng. Tất nhiên, hắn vẫn để lại cho bản thân một đường lui, có vài phát minh hắn ta không có ý định bán, nếu như chuyện này thất bại thì còn có thể dựa vào mấy thứ đó để sống sót.

“Có vẻ như ở kinh thành một tháng, ngươi đã thông minh hơn rồi.” Phó Yểu nói.

Tô Lâm Thu hơi ngại.

Hắn ta là người lớn lên dưới ngọn cờ đỏ, nếu bàn về tâm cơ thì có lẽ chỉ hơn được mỗi tiểu cô nương của Phương gia. Suy nghĩ của cổ nhân quá âm trầm, khiến hắn lúc nào cũng có cảm giác như bị vạch trần. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại gấp gáp muốn mượn danh tiếng của Lục An tiên sinh tới vậy.

Hắn ta đã hỏi thăm, danh vọng của Lục An tiên sinh ở kinh thành cực cao, trong triều có không ít quan to quyền quý là học trò của ông. Nếu hắn ta có thể trở thành tôn tử của tiên sinh, mặc dù không phải là quý tộc, nhưng cũng có xuất thân vẻ vang.

“Không biết quan chủ có đồng ý giao dịch với ta không?” Hắn ta hỏi. “Ta phải xem thành ý của ngươi thế nào đã.” Phó Yểu nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-109.html.]

Tô Lâm Thu vội vàng dâng đồ lên, nói: “Dù rằng cái này chưa hoàn chỉnh, ta chỉ có thể nhớ bấy nhiêu thôi. Nhưng ta tin rằng nếu ngài bỏ công nghiên cứu, sẽ chỉ mất khoảng vài năm hoặc mười mấy năm là có thể nghiên cứu ra. Một khi có được nó, dù ngài có muốn làm hoàng đế cũng được.”

Phó Yểu nghe hắn ta nói thế thì lòng đã có suy đoán. Đợi tới khi nàng mở bí phương ra, trong lòng đã hoàn toàn trầm lắng lại.

Mất công sức bao lâu nay, cuối cùng cũng có được.

Ngay khi Tô Lâm Thu giao bí phương ra, khí vận xung quanh người hắn ta đã mỏng manh như xác trứng gà, Phó Yểu mỉm cười, nói: “Hai ngày sau, ngươi tới hiệu cầm đồ của Lý gia ở huyện Dương Tuyền vào giữa trưa, người thứ ba bước vào có thứ mà ngươi muốn.”

“Hai ngày sau đúng không? Ta nhớ rồi.” Tô Lâm Thu như mở cờ trong bụng, kế hoạch của hắn ta hoàn toàn không có chút sơ hở nào, tới lúc đó chỉ cần hắn “nhận tổ quy tông” xong rồi trở lại kinh thành, chắc chắn chuyện hôn nhân với Phó cô nương cũng thành công: “Đa tạ quan chủ, ngày sau gặp lại.”

Phó Yểu cười: “Được.”

Kinh thành, Kỳ phủ.

Lúc Kỳ Sương Bạch và Phó Ngũ Nương thành thân, trong số của hồi môn của Phó gia có một tòa nhà lớn, toàn bộ Kỳ gia đều dọn vào đó ở.

Kỳ Sương Bạch bị tước mất công danh, vĩnh viễn không thể tham gia thi cử, nhưng gã và Phó Ngũ Nương vẫn còn là phu thê, vậy nên vẫn được ở lại tòa nhà này.

Tối đó, Kỳ Sương Bạch ngồi nghe hạ nhân bẩm báo: “Tối nay phu nhân không sai người chuẩn bị xe ngựa.”

“Có nghĩa là tối nay không ra ngoài đúng không?” Kỳ Sương Bạch ngồi trong phòng, gã mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, trông không hề nghèo túng chút nào. Nếu có một người không quen biết gã xuất hiện, còn sẽ lầm tưởng rằng gã là công tử nhà quý tộc nào đó.

“Vâng.” Hạ nhân thấp giọng nói: “Thuốc đã được cho vào canh, chắc lúc này phu nhân đang dùng.”

“Ta biết rồi.” Kỳ Sương Bạch thả tờ giấy viết chữ trên tay xuống, chữ “nhẫn” phía trên còn chưa kịp khô, gã nói: “Ngươi cho người tới canh chừng, chừng nào tên họ Tô kia xuất hiện thì lập tức khiến hắn biến mất.”

“Vâng.” Hạ nhân tuân lệnh, lại hơi do dự nói: “Nhưng lai lịch của tên họ Tô kia…” Hắn đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không biết được người nọ là ai, nếu cứ ra tay thì dường như không ổn lắm.

“Lai lịch?” Kỳ Sương Bạch cười nhạo: “Kẻ này nói chuyện thô bỉ, hành động vô lễ, dù có lai lịch thì cũng đã sớm lộ dấu vết. Cùng lắm, tới lúc đó các ngươi cứ hủy thi diệt tích, xong việc gọi vài đạo sĩ tới trấn áp là được.”

Hạ nhân đã rõ ý định của chủ, cũng không tiếp tục khuyên can nữa. Dù sao mối thù cướp thê tử, không có một nam nhân nào có thể nhịn được.

Loading...