TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-02-03 15:31:08
Lượt xem: 3
Thời tiết vào đông dần trở nên lạnh hơn, Tô Lâm Thu dưới chân núi dùng mấy bí phương nhỏ đổi chút bạc ở đạo quan, sau đó thì thành thật ở lại Phương gia thôn, tiếp tục đọc sách viết chữ.
Việc đọc sách này nếu đổi lại là Tô Lâm Thu trên núi thì hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với người dưới chân núi lại là một chuyện cực kì khó khăn. Những thứ như tứ thư ngũ kinh hoàn toàn phải học bằng cách nhớ, sau đó mới có thể từ từ giải nghĩa ẩn trong đó.
Có đôi lúc hắn ta chạy đi hỏi Lê Phùng Niên, Lê Phùng Niên có giải thích cho hắn ta ba lần hắn ta cũng không hiểu được.
Dưới tình trạng đọc sách được hôm nay bỏ ngày mai này, Tô Lâm Thu cuối cùng cũng không nhịn được mà bỏ xó, rảnh rỗi thì đi dạo khắp nơi, hoặc là đùa giỡn cô nương ở Phương gia.
Vào hôm Phó Yểu tới tham dự tiệc đầy tháng của Hà An, Tô Lâm Thu đột nhiên thấy một đám người mặc quan phục vội vàng lên núi, hắn ta thấy thế cũng đi theo sau.
Nhưng ngay lúc bọn họ sắp tới chân núi thì phía trước lại nổi lên một cơn gió, một người đi xuống từ trên núi.
“Ngô bộ đầu, các ngươi muốn đi đâu thế?” Phó Yểu đứng ngay chân núi, nàng ở đó khiến không ai có thể đi tiếp.
Tô Lâm Thu cho rằng mình bị hoa mắt, lúc nãy hắn ta hoàn toàn không thấy Phó Yểu.
Ngô bộ đầu đã sớm nghe được danh tiếng của Phó Yểu, hơn nữa cũng biết chuyện Lục An tiên sinh từng tới Thanh Tùng Quan để cầu xin, thế nên thái độ của hắn rất cung kính: “Phó quan chủ, ngài ở đây thật đúng lúc. Hai người đang ở trong đạo quan của ngài chính là khâm phạm triều đình, chúng ta tới đây để mang bọn họ về quy án.”
“Thế sao?” Phó Yểu ném một con hạc giấy vào lòng hắn: “Cầm cái này đưa cho huyện lệnh của các ngươi, cứ nói rằng hai người đó do ta bảo đảm. Nói với hắn rửa sạch những thứ liên quan tới phu thê Thẩm thị đi, Phó Yểu ta xem như thiếu hắn một ân tình.”
Ngô bộ đầu nhìn hạc giấy trong tay, lại nhìn nữ nhân trước mặt, khó xử nói: “Này… thế này thật sự không ổn lắm.”
“Không ổn cũng phải ổn. Nếu hắn dám nói không thì ba tháng tới hắn đừng có mơ uống được rượu.” Phó Yểu nói xong thì xoay người lên núi.
Ngô bộ đầu muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện bản thân không thể cử động. Đợi tới khi động đậy được thì đành phải hậm hực rời đi.
Tô Lâm Thu thấy hết cảnh này, lòng nảy lên một ý tưởng.
Hắn thấy Phó Yểu vẫn còn đang đi phía trước, vội vã đuổi theo. “Quan chủ, ngài quen biết với cả huyện lệnh đại nhân luôn à?” Phó Yểu vừa đi vừa nói: “Lạ lắm à?”
“Hơi lạ.” Tô Lâm Thu nói: “Ta nghe nói huyện lệnh có một vị nữ nhi quốc sắc thiên hương, không biết có phải thật không?”
Phó Yểu thấy tên háo sắc này lại bắt đầu để ý tới nữ nhi của Đỗ huyện lệnh thì nhấc chân cho hắn ta một đá.
Tô Lâm Thu đột nhiên bất ngờ bị ăn một đá, lăn thẳng vào bụi cỏ bên đường, nhờ có cục đá giữ lại mới ngừng được.
“Sao quan chủ lại đá ta?” Tô Lâm Thu xoa phần đầu bị đụng đau điếng.
“Tên đăng đồ tử như ngươi lại dám tùy tiện nói mấy lời thô bỉ, không đá ngươi thì đá ai.” Phó Yểu nói.
“Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà. Ta cũng không phải ngụy quân tử, đã thích mà lại không thể nói à?” Tô Lâm Thu còn nói với vẻ rất hợp tình hợp lý.
Hắn ta nói xong, thấy bộ dạng không muốn phản ứng của Phó Yểu thì nói tiếp: “Thật ra ta muốn làm giao dịch với ngài. Ngài xem tuổi tác của ta cũng không còn nhỏ nữa, cũng tới lúc nên thành thân rồi.”
“Ngươi muốn kết lương duyên với thiên kim nhà quan?” Phó Yểu bỗng nhiên trở nên hứng thú.
“Đúng thế, vẫn là quan chủ hiểu ta.” Tô Lâm Thu vui vẻ nói: “Nếu tương lai ta nhanh chóng được thăng chức thì nhất định sẽ không quên ân tình của quan chủ ngài.”
Phó Yểu đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, nói: “Vẻ ngoài của ngươi cũng không tệ. Được, ta chấp nhận giao dịch này với ngươi.”
“Thật sao?” Tô Lâm Thu sờ sờ bí phương trong ngực, sờ một lát, hắn ta đột nhiên dừng lại nói: “Ngài sẽ không bắt ta chờ như trước nữa chứ?” Nếu như bắt hắn ta chờ tới mấy chục năm thì hắn ta chắc chắn sẽ khóc chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-102.html.]
“Không. Tết Thượng Nguyên năm nay ta sẽ sắp xếp hai người các ngươi gặp nhau, được chứ?” Phó Yểu cười tủm tỉm.
Tô Lâm Thu tính toán, giờ đã gần tháng mười hai, cách năm mới chỉ còn khoảng một tháng, lập tức đồng ý: “Được! Đây là thành ý của ta, mong quan chủ vui lòng nhận lấy.”
Phó Yểu nhận lấy, nhìn xong rồi nói: “Phương pháp tạo băng? Nghe có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng thành ý này của ngươi có vẻ hơi thấp. Dù sao chuyện này cũng liên quan tới tương lai của ngươi, chỉ dùng mỗi cái này thì không đủ lắm.”
Tô Lâm Thu biết nữ nhân trước mặt không phải kiểu dễ bị lừa, thế là lại lấy một tờ khác ra: “Vậy thì thêm thứ này.”
“Keo?” Phó Yểu gật đầu: “Được. Ngươi chỉ cần chờ tới Tết Thượng Nguyên, ta sẽ sai người đi gọi ngươi.”
“Được, hy vọng tới lúc đó quan chủ đừng làm ta thất vọng là được.” Tô Lâm Thu nói: “Nếu không mấy bí phương này ta vẫn có thể nói cho người khác biết.”
Phó Yểu cười như không cười nhìn hắn ta: “Ta rất coi trọng chữ tín, ngươi có thể an tâm.”
“Vậy thì tốt.”
Hai người chia tay nhau trên đường núi, lúc Tô Lâm Thu xuống núi đột nhiên ngửi được mùi bánh kem thơm nồng. Nhưng tới khi hắn ta cố nhớ lại cách làm thì không biết tại sao, dùng thế nào cũng không nhớ ra phương pháp.
“Có lẽ là vì chưa từng làm qua.” Hắn ta đổ hết lý do vào việc chưa từng xuống bếp, không nghĩ kỹ đã vội rời đi.
…
Ngô bộ đầu trở về huyện nha, báo cáo lại lời Phó Yểu nói, còn đưa hạc giấy cho ông ta: “Vị Phó quan chủ đó nói như thế, đại nhân, chúng ta còn đi bắt người nữa không?”
Đỗ huyện lệnh mặc dù đã tin trên đời này có ma quỷ tồn tại, nhưng tôn tử của tiên sinh tới nay vẫn chưa tìm được, điều này làm ông ta sinh chút nghi ngờ với Thanh Tùng Quan.
Giờ Phó Yểu chỉ ném cho ông ta một con hạc giấy đã đòi đuổi ông ta đi, lập tức giận không chịu được. May mà Tôn Hạc ở cạnh khuyên nhủ ông ta: “Vì tiên sinh, chuyện này huynh cứ tạm thời im lặng đi đã. Ngô bộ đầu, các ngươi ra ngoài đi.”
Có một số việc không tiện để người ngoài nghe thấy.
Đợi tới khi những người hầu rời đi hết, Đỗ huyện lệnh mới thở hổn hển nói: “Tôn huynh, huynh thật sự tin tưởng cái tên quan chủ này sao?”
“Chúng ta tin hay không không quan trọng, chủ yếu là tiên sinh tin. Sắp tới ngày Tết rồi, hơn nữa cặp phu thê đó cũng sắp sinh, tội của phụ mẫu cũng đừng làm liên lụy tới hài tử, chúng ta cứ xem như đang làm việc thiện đi. Đợi tới tháng ba năm sau lại cho lính đi bắt người cũng chưa muôn.” Tôn Hạc nói.
Đỗ huyện lệnh đành bất đắc dĩ gật đầu, tạm thời bỏ qua.
…
Vào đông, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Lại thêm một cái Tết Âm Lịch tới, theo sau đó là tết Thượng Nguyên.
Tết Thượng Nguyên cũng phải có cơm tất niên, Triệu Hưng Thái và Dương đầu bếp đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị.
Tết Thượng Nguyên năm nay, cả nhà Giang chưởng quầy không mở tửu lầu, tất cả kéo tới đạo quan để ăn tết.
Khó có hôm đạo quan náo nhiệt như vậy, Phó Yểu kéo Chung Ly đang say mê nghiên cứu chế tạo pha lê qua, còn gọi thêm cả Lục An tiên sinh dưới chân núi lên. Hơn mười người cứ thế ngồi trước tượng Tam Thanh, kín hết một chiếc bàn lớn.
“Tối nay ăn cơm xong chúng ta sẽ đi xem hoa đăng.” Phó Yểu nói: “Tết Thượng Nguyên mà không xem hoa đăng thì không phải Thượng Nguyên.”
“Hoa đăng?” Lục An tiên sinh là người duy nhất không hiểu: “Ở đây buổi tối còn thả đèn nữa à?”
Phó Yểu không đáp lại, những người khác trả lời: “Đợi ăn cơm xong ngài sẽ biết.”