TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:14:43
Lượt xem: 3

Nhưng mà, đợi Tô Thu Lâm tới Thanh Tùng Quan lần nữa, chưa kịp vào trong đã bắt gặp Lục An tiên sinh đang trò chuyện hết sức vui vẻ với nữ tử hắc y kia.

Không ngờ vị lão nhân nghiêm túc này cũng có lúc cười như thế, trong lòng Tô Thu Lâm bắt đầu có tính toán.

Nếu đạo quan này có quan hệ tốt với Lục An tiên sinh tới vậy, thế thì có lẽ hắn ta có thể nhờ bọn họ hỗ trợ để mình trở thành đệ tử của Lục An tiên sinh chăng?

Tô Thu Lâm nghĩ tới khả năng này, đợi Lục An tiên sinh đi rồi mới vào trong đạo quan.

“Ngài quen biết với Lục An tiên sinh à?” Tô Thu Lâm hỏi.

Phó Yểu nuốt bánh kem, xoa khóe môi nói: “Có gì mà khó hiểu. Chúng ta là hàng xóm trên dưới núi, quen biết nhau không lạ.”

“Không phải, ý ta là mối quan hệ của hai người dường như cũng không tệ lắm.”

“Cũng được. Mỗi lần ông ấy có vấn đề gì đó không giải quyết được sẽ lên đây tìm ta.” Phó Yểu đáp.

“Tìm ngài?” Hắn ta có chút khó tin: “Tìm ngài là giải quyết được sao?” “Nếu tìm ta cũng vô dụng thì ngươi đâu cần tới đây nữa, đúng không?” Câu này khiến Tô Thu Lâm nghẹn lời.

Hắn ta cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: “Lúc trước ngài nói, ở đây có thể trao đổi mọi thứ. Vậy chúng ta làm giao dịch được chứ?”

“Giao dịch?” Phó Yểu cười vui vẻ: “Được chứ, ta đây thích nhất là giao dịch.”

“Ta muốn nhờ ngài giúp ta trở thành đệ tử của Lục An tiên sinh.” Tô Thu Lâm vừa nói vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy: “Đây là thành ý của ta.”

Phó Yểu nhận lấy, hỏi: “Thuật tạo giấy?” Sau đó nàng cười nhạo nói: “Tài nghệ tạo giấy của Lý gia ở Nam Dương có thể thêm một mảnh lá vàng vào bên trong mà người ngoài hoàn toàn không nhận ra được. Thuật tạo giấy này của ngươi thì có chỗ nào đặc biệt?”

“Cái gì? Lợi hại vậy sao?” Tô Thu Lâm trước kia thấy trang giấy quá thô sơ, cho nên mới đưa thuật tạo giấy ra, giờ nghĩ lại thì có lẽ không phải vì kỹ thuật không tốt, mà là vì kỹ thuật tốt đều đã bị quý tộc lũng đoạn.

Nhưng nếu thuật tạo giấy không được…

“Vậy dùng cái này đổi.” Tô Thu Lâm lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy khác: “Cái này chắc chắn không có người nào biết.”

Phó Yểu nhận lấy, lúc này nàng mới nở nụ cười thật lòng: “Pha lê?”

“Đúng thế, là một loại giống với thủy tinh. Cái này hẳn là không ai biết đúng không?” Tô Thu Lâm nói: “Ta muốn dùng cái này để trao đổi với ngài, thành ý này đủ rồi chứ.”

“Đúng thế.” Phó Yểu gấp tờ giấy lại, sau đó hỏi lại lần nữa: “Ngươi chắc chắn muốn dùng cái này giao dịch với ta?”

“Đồ cũng đã giao cho ngài rồi, sao có thể đổi ý được?” Tô Thu Lâm nói.

“Tốt lắm. Ta đồng ý với ngươi. Nhưng mà chuyện này không gấp được đâu, cần thêm một chút thời gian.” Phó yểu nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-100.html.]

“Cần thời gian sao?” Tô Thu Lâm suy nghĩ một lúc nói: “Cũng đúng. Dù sao ngài nhanh nhanh giúp ta là được.”

“Không thành vấn đề.”

Tô Thu Lâm cũng không nán lại đạo quan lâu, chỉ là lần này sau khi hắn ta ra về thì vận khí trên người đã nhạt đi không ít.

Phó Yểu nhìn khí vận trong tay, đột nhiên thấy để hắn ta sống cũng không tệ. “Các ngươi có muốn tới thăm nhà hàng xóm không?” Phó Yểu hỏi.

“Ý ngài là Chung Ly công tử?” Tam Nương bất ngờ: “Sao ngài lại đột nhiên muốn dẫn chúng ta đi chung?”

“Căn mộ kia của hắn quá mức lạnh lẽo.”

“Ngài cũng sợ lạnh sao?” Tam Nương nói tới đây thì bỗng thấy không ổn, nàng ta lè lưỡi, sửa lại: “Nhưng ngài ấy không mời mà chúng ta lại tới thì có lẽ không ổn lắm.”

Phó Yểu hơi ngừng, nói: “Chúng ta có việc nên mới tới, hắn mời làm gì.”

“Để ta đi gọi Hưng Thái.” Chuyện tốt như thế, Tam Nương tất nhiên không quên đồng bọn.

Phó Yểu trố mắt nhìn bộ dạng hưng phấn của Tam Nương.

Nàng có khi nào thấy lạnh lẽo đâu chứ? Rõ ràng từ trước tới nay đều cô đơn, hẳn là đã quen rồi mới đúng…

Một lát sau, bốn người cùng nhau đi tới một tòa huyệt mộ.

Khác hẳn sự lạnh lẽo trong tưởng tượng của Tam Nương, tòa mộ này được khảm rất nhiều dạ minh châu, xung quanh còn đốt nến, toàn bộ không gian được chiếu sáng như ban ngày.

“Đây thật sự là một ngôi mộ sao?” Tô Thu Lâm mới tham gia vào đội ngũ, lúc này cứ như đồ nhà quê, trong lòng vừa thấp thỏm vừa tò mò đánh giá xung quanh.

Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, có một thị nữ bằng đá ló đầu ra nhìn bọn họ, còn tủm tỉm cười.

Lúc đầu, ngay cả Triệu Hưng Thái cũng bị nụ cười đó là hoảng sợ, sau khi nhìn nhiều lần thì mới nhận ra thị nữ này chỉ là một tảng đá mà thôi.

Bọn họ đi vòng qua thị nữ, vào trong cánh cửa, khung cảnh trước mắt lập tức mở rộng… đây là một đại sảnh rộng tới mức có thể chứa hơn một ngàn người.

Đỉnh đại sảnh được xây thành dạng đỉnh nhà, dưới đất thì trải thảm đỏ thêu chỉ vàng, xung quanh xếp bảy, tám chiếc bàn bằng ngọc xinh đẹp, trên đó còn để sắn trái cây và rượu, dường như đang chuẩn bị đãi tiệc.

Bốn phía của đại sảnh còn có mấy cánh cửa đi tới nơi khác, những chiếc tủ âm tường bày biện xung quanh, phía trên còn trang trí bằng nhiều món đồ quý giá.

“Đây thật sự là một ngôi mộ sao?” Cả ba người cùng quan sát đồ vật trong sảnh: Tô Lâm Thư chạy tới giá sách, Triệu Hưng Thái lại muốn đi xem thử thức ăn và rượu có phải thật không, còn Tam Nương thì tò mò những món đồ quý giá đặt trên tủ.

Phó Yểu lại quen cửa quen nẻo, đi tới cánh cửa ở giữa. Nàng đi qua vài cánh cửa mới tới trung tâm ngôi mộ. Vừa đi vào đã ngửi được hương rượu nồng nàn.

Căn phòng này không trang trí nhiều, chỉ có duy nhất một quan tài bằng gỗ giữa phòng. Đi tới gần là có thể thấy được trong mộc quan còn có một tầng kim quan, mà trong kim quan lại là ngọc quan.

Lúc này, Chung Ly không chút cẩu thả lại đang ngồi dựa vào ngọc quan, cánh tay gác lên một bên sườn, ngửa đầu ra sau, dưới ánh sáng của dạ minh châu có thể rõ ràng thấy được hầu kết, cổ áo hơi mở rộng để lộ xương quai xanh xinh đẹp ẩn sau lớp áo…

Loading...