TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:29:42
Lượt xem: 23

Cuối cùng vẫn là Tam Nương lên tiếng: “Quan chủ có thể cứu.” Dứt câu, nàng ta nhanh nói tiếp: “Ngươi về trước đi, ngày mai lại tới. Quan chủ có thể cứu.”

“Thật sao?” Hà nương tử thút thít hỏi lại. “Ừ.”

“Vậy ta ở lại chờ, hay là ta đưa người qua đây?” Hà nương tử vội hỏi.

Đại Lang lúc này cũng hiểu, hắn cố nén cảm xúc của mình lại, nói theo: “Đừng, quan chủ bây giờ không ở đây. Buổi tối người trở về ta sẽ nói lại với người. Người chắc chắn sẽ cứu… Hà sư phụ, ngài an tâm đi.”

“Thật sao?” Hà nương tử vẫn thấy khó tin.

“Tất nhiên là thật.” Đại Lang tỏ vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Quan chủ của chúng ta rất tài giỏi, cái gì cũng làm được. Chỉ là một mạng người mà thôi, người chắc chắn có thể cứu. Ngài mau trở về chăm sóc Hà sư phụ đi.”

Hà nương tử lúc này cũng không biết phải làm gì, sau một hồi mới ngập ngừng nói: “Thế ta về trước, ngày mai ta lại tới được không?”

“Được, về trước đi.”

Đại Lang khó khăn lắm mới khuyên được mẫu thân, hắn vội vàng xoay người về phía đạo quan mà kêu khóc: “Quan chủ ngài có ở đây không? Ta đồng ý cho ngài lưỡi của mình, cầu xin ngài hãy cứu cha ta đi, được không?”

Tam Nương đứng ngoài cửa nhìn Đại Lang liều mạng dập đầu, nhất thời không thốt lên được lời nào.

“Quan chủ?” Nhưng cho dù Đại Lang có gọi cỡ nào thì Phó Yểu cũng không xuất hiện.

Lúc sau, Đại Lang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất khóc nức nở, mặc dù hắn không có nước mắt để rơi.

Lúc này, không biết là ai nhỏ giọng than thở một câu: “Phụ c.h.ế.t tử sinh, có lẽ cả đời này ngươi sẽ không thể gặp lại được hắn đâu.”

Câu này giống như một thanh kiếm đ.â.m vào trái tim Đại Lang, đau tới mức hắn gần như thở không nổi, trong nháy mắt, khóe mắt rõ ràng không nên có bất kỳ thứ gì của hắn rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt. Nước mắt ngừng ngay giữa không trung, có một đôi tay im lặng đỡ được nó.

“Đúng là rất xinh đẹp.” Phó Yểu giơ giọt nước mắt trong tay lên trước ánh trăng, giọt nước mắt như đá quý phản chiếu ánh sáng xinh đẹp hấp dẫn lòng người: “Tiểu nô lệ, bây giờ ngươi mới xem như là vượt qua giá trị vốn có.”

Đại Lang không ngờ nàng lại đột ngột xuất hiện, hắn ngẩn người một lát rồi vội vàng cầu xin: “Quan chủ, xin ngài hãy cứu cha ta, ta đồng ý cho ngài lưỡi.”

“Nể tình giọt nước mắt của ngươi, ta sẽ không tăng giá.” Phó Yểu nói: “Còn bệnh của cha ngươi, đại phu có một việc không nói với nương của ngươi, đó là bệnh của hắn cần có dược liệu rất quý giá. Chỉ cần có tiền là hắn sẽ khỏe mạnh như người bình thường ngay. Tóm lại, vấn đề vẫn là tiền bạc.”

“Nhưng tình trạng của hắn bây giờ không ổn.” “Bảo hắn ngày mai lên núi là được.”

Hôm sau lúc chạng vạng, Hà nương tử nhờ người nâng phu quân của mình lên núi. Lúc này, nàng phát hiện trong đạo quan có thêm một thứ, giữa sân xuất hiện một cái đỉnh đồng lớn.

Đỉnh đồng này nom có vẻ cũ kỹ, bên ngoài cũng rỉ sét khá nhiều, trong thì có một tầng cát mịn, ngoài ra không có gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-10.html.]

Tam Nương và Đại Lang đang chờ ở cửa chính.

“Bao nhiêu người đến?” Phía sau tượng Tam Thanh vang lên giọng nói của Phó Yểu, các thôn dân đứng gần chút đều nghe được.

Đại Lang nói: “Tổng cộng 27 người.”

“Bảo những người tuổi gà tránh ra, còn lại thì mỗi người cầm một nén nhang.” “Nhang?” Đại Lang bất ngờ, bọn họ không có thứ này.

May mà có Phương Nhị chủ động nói: “Bây giờ ta lập tức xuống núi lấy.”

Nhà hắn lần trước đi tiết thanh minh vẫn còn dư một ít nhang nến, xém chút nữa hắn cũng quên mất mấy thứ này, cũng do hắn chẳng mấy khi dùng tới nhang đèn.

Hắn vội vàng đi rồi nhanh chóng quay lại. Mỗi người cầm một nén nhang, bái tượng Tam Thanh xong thì cắm vào trong đỉnh đồng lớn.

Không biết tại sao, vừa cắm xuống thì trong chớp mắt nhang đã cháy hết. Vốn một nén nhang cần khoảng mười lăm phút để cháy hết, nhưng giờ chỉ một lát sau đã không còn. Người xung quanh thấy thế đều sôi nổi bảo lạ.

Sau khi đốt nhang xong, Tam Nương cầm chum rượu, lấy một nhúm tro tàn của nhang để vào giữa chum, rồi đổ rượu vào trong chum, đút cho Hà thợ mộc uống trước mặt mọi người.

Uống xong chén rượu, sắc mặt Hà thợ mộc lập tức hồng nhuận lên, chỉ một lát sau hắn đã ngồi dậy từ trên ván cửa.

“Khỏi bệnh rồi?” Vì hiệu quả quá nhanh nên các thôn dân đều trợn mắt há hốc mồm.

Đại Lang cũng rất vui mừng, hắn vội vàng chạy tới xem thử phụ thân còn làm sao không, nhưng hắn chưa cả tới gần thì Hà thợ mộc đã bị mọi người vây quanh.

Trong nháy mắt, lòng Đại Lang bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác kì lạ.

Mặc dù hiện giờ hắn vẫn đang đứng chung một chỗ với cha nương, nhưng ranh giới giữa sống và c.h.ế.t là một khe rãnh không thể vượt qua, ngăn cách bọn họ ở hai thế giới tách biệt, khiến vui buồn của họ không thể chạm tới nhau.

“Các ngươi về đi, mai lại tới.” Tam Nương bảo mọi người.

“Được được.” Hà nương tử vội vang chắp tay hành lễ, những người khác cũng bắt chước theo nàng rồi rời đi.

Đợi khi mọi người rời đi, đạo quan trở lại yên tĩnh thì Đại Lang mới gục đầu xuống, ngồi trên bậc thang lát đá xanh, vẻ mặt cô đơn.

Tam Nương lại vào trong hỏi: “Ngài đã sớm biết Hà thợ mộc sẽ sinh bệnh?” “Ừm.” Phó Yểu cầm nước mắt, lạnh nhạt đáp.

“Cho nên ngay từ đầu ngài muốn giúp Đại Lang?”

Phó Yểu ngừng tay, cười nhạo nói: “Ngươi xem, ngươi lại tùy tiện đoán mò người khác. Ta biết Hà thợ mộc bị bệnh là vì ta có khả năng đó, ta và Đại Lang làm giao dịch cũng là vì ta và hắn đều có thứ mà đôi bên đều cần, đó là giao dịch công bằng.

Còn ngươi, đầu tiên là vì ngươi sợ ta, cho nên chủ quan nghĩ rằng ta có ác ý, sau này khi thấy ta cứu Hà thợ mộc thì lại cho rằng ta có một trái tim lương thiện. Phó Tam, lòng người là thứ mà ngươi có thể dễ dàng nhìn thấu được hay sao?”

Loading...