Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 80: Tiếng Súng 2
Cập nhật lúc: 2025-12-14 05:44:45
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh đèn pin loang loáng, hai bóng hiện .
Trương Nguyên Cường cảnh giác dậy, một tay đưa lưng mò khẩu s.ú.n.g giắt ở thắt lưng.
Trần Mộ giơ hai tay lên: "Anh Cường, là , còn bố nữa."
Trương Nguyên Cường lúc mới thả lỏng, huơ huơ đèn pin.
Trần Mộ dắt tay bố bước tới. Lòng bàn tay Trần Chí Cương ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như trống dồn. Khương Lăng cảnh báo Trương Nguyên Cường s.ú.n.g nên ông sợ c.h.ế.t khiếp. ông dám đến, ông lập công chuộc tội.
Nhìn hai cha con đang tiến gần, khóe miệng Trương Nguyên Cường nhếch lên một nụ nhạt.
Xem Trần Mộ thông suốt, định giới thiệu ông già nhà để giúp một tay. Số hàng lấy hiện tại độ tinh khiết cao, dân chơi sành sỏi đều chê. Chỉ cần giải quyết vấn đề tinh khiết hóa, Trương Nguyên Cường tự tin sẽ thâu tóm bộ thị trường ma túy thành phố Yến.
Ba cuối cùng cũng giáp mặt.
Trương Nguyên Cường liếc Trần Chí Cương, nhàn nhạt hỏi: "Ông già nghĩ thông chứ?"
Trần Chí Cương nuốt nước bọt, giọng run rẩy: "Nghĩ... nghĩ thông ."
Trương Nguyên Cường ông đầy vẻ buồn . Màn đêm dày đặc, ánh trăng lên, rõ biểu cảm mặt Trần Chí Cương nhưng qua giọng cũng đoán ông đang căng thẳng.
"Ông run cái gì thế?"
"Không... run."
"Không run mà lắp bắp thế ?"
"Trời... trời lạnh quá."
Trương Nguyên Cường khẩy: "Tháng Năm , muỗi bay vo ve đầy trời mà kêu lạnh cái nỗi gì."
Hắn đột ngột thu nụ , chằm chằm mắt Trần Chí Cương: "Sợ là chuyện trái lương tâm nên chột chứ gì?"
Trần Chí Cương bỗng ngã sụp xuống đất, lăn bò đến chân Trương Nguyên Cường, lóc van xin: "Nguyên Cường, là chú sai! Chú dập đầu nhận với cháu, cầu xin cháu buông tha cho Tiểu Mộ."
Thư Sách
"Hạng như ông cũng xứng chú ?" Trương Nguyên Cường hừ lạnh, nheo mắt tung cước đá ngã Trần Chí Cương.
Nghe bố kêu đau, Trần Mộ vội cúi định đỡ dậy, nhưng cũng Trương Nguyên Cường đá một cú sườn trái, đau điếng, ngã lăn bãi cỏ.
Trương Nguyên Cường gằn: "Sao hả? Hai cha con mày định diễn kịch gì ở đây? Mấy chuyện xưa rích đó, bố mày thèm !"
Trần Mộ hít sâu một , nửa quỳ mặt đất : "Anh Cường, mấy năm nay bố em cũng day dứt lắm. Em nhà em sai . Nguyên Thịnh vì cứu em mà mất mạng, nhà em những ơn mà còn giấu nhẹm sự thật, hại cha ..."
Nếu là , những lời c.h.ế.t Trần Mộ cũng dám . giờ đây, mục tiêu cho tương lai, trút hết những lời gan ruột đè nén bấy lâu.
Trương Nguyên Cường nổi giận đùng đùng, nhảy bổ đá Trần Mộ tới tấp, đá chửi: "Mày cái đéo gì đấy? Bố mày cho phép mày ? Cấm nhắc đến Nguyên Thịnh, cấm nhắc đến cha tao, loại mày xứng!"
Trần Mộ c.ắ.n răng chịu đau, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Trương Nguyên Cường: "Anh Cường! Cho em , chuyện đè nặng em đến thở nổi, cầu xin , cho em ."
Trần Chí Cương sợ đến ngây , ngửa cổ hai đang giằng co mà thốt nên lời.
Trương Nguyên Cường bất ngờ rút s.ú.n.g lục, chĩa thẳng thái dương Trần Mộ, lạnh: "Mày ? Ai cho mày ? Nếu mười bảy năm mày ngậm miệng ăn tiền, thì cả đời cũng đừng hòng hé răng! Mang theo xuống mồ cho tao!"
Lăn lộn giang hồ nhiều năm, Trương Nguyên Cường am hiểu lòng . Hắn lợi dụng cảm giác tội của Trần Mộ để kiểm soát chặt chẽ kẻ đáng thương . Nếu để Trần Mộ xả hết nỗi lòng, sẽ mất quyền kiểm soát.
Trần Mộ như phát điên, phớt lờ nòng s.ú.n.g mặt: "Mùa hè năm ..."
Trương Nguyên Cường dí s.ú.n.g mạnh hơn, rít qua kẽ răng: "Câm mồm! Mày câm ngay cho tao!"
Nhìn thấy khẩu súng, Trần Chí Cương bỗng chốc tỉnh táo. Ông lao tới, níu lấy tay Trương Nguyên Cường van xin: "Cầu xin ! Cầu xin tha cho con trai , đừng nổ súng, bảo gì cũng ."
Sắc mặt Trương Nguyên Cường dịu đôi chút, liếc ông: "Bảo gì cũng ?"
"Phải, , !" Trần Chí Cương gật đầu lia lịa.
Trương Nguyên Cường dời s.ú.n.g khỏi thái dương Trần Mộ, thong thả xuống bãi cỏ, một tay xoay xoay báng súng, Trần Chí Cương đầy vẻ thích thú: "Ông giúp gì cho ?"
Trần Chí Cương lặp những lời Khương Lăng dặn dò: " giúp việc, rành kỹ thuật, cách tinh chế. xem qua chỗ hàng Trần Mộ mang về , loại đó , tạp chất nhiều quá."
Trương Nguyên Cường hứng thú, thu s.ú.n.g lưng: "Ông kỹ thuật tinh chế ?"
Trần Chí Cương: "Không thành vấn đề, chuyên môn của mà. Khoa kỹ thuật ở nhà máy giờ do quyết, thiết phòng thí nghiệm đều dùng , chỉ cần chịu chi tiền, thể kéo thêm vài nữa ."
Trương Nguyên Cường mà lòng rạo rực. Quả nhiên, nắm thóp Trần Mộ là câu con cá lớn Trần Chí Cương.
Thấy Trương Nguyên Cường bình tĩnh , Trần Chí Cương cũng yên tâm phần nào. Theo kế hoạch, khi bàn chuyện xây dựng phòng thí nghiệm, cha con họ sẽ rút lui để đội đặc nhiệm đang mai phục ập bắt gọn Trương Nguyên Cường.
Bỗng nhiên, Trần Mộ đang đất thốt lên một câu, phá tan bầu khí hòa hoãn thiết lập.
"Anh Cường, dừng tay ."
Chỉ một câu khiến Trương Nguyên Cường lập tức cảnh giác. Hắn từ từ dậy, rút s.ú.n.g chĩa Trần Mộ: "Mày ý gì?"
Đã dẫn cả bố đến đây, chẳng định nhập bọn ? Sao tự nhiên bảo dừng tay?
Không đúng! Rất đúng!
Viên đặc nhiệm đang lén qua thiết cũng nhíu mày. Hoàn lệch kịch bản . Trần Mộ đang định cái quái gì ? Anh hiệu cho đồng đội phía rạp xuống, tránh phát hiện.
Tiếng côn trùng kêu râm ran bỗng dưng tắt lịm. Yên tĩnh tuyệt đối. Dường như rõ cả tiếng tim đập thình thịch.
Trần Chí Cương sợ con trai điều gì dại dột, gượng gạo: "Đừng nó bậy, nó suốt ngày đòi cai nghiện mà cai nào ? bố nó còn nó kéo xuống bùn, nó lấy tư cách gì bảo dừng tay? cũng nghĩ thông , dựa mà đám khốn nạn lãnh đạo nhà máy ăn sung mặc sướng trong khi công nhân cho nghỉ việc, nhà máy suýt đóng cửa? theo kiếm tiền lớn, ở nhà lầu, sướng hơn nhiều chứ?"
Lời đúng là tâm tư thật lòng của Trần Chí Cương. Nhà máy hóa chất thành phố Yến từng huy hoàng là thế, giờ sa sút, công nhân thất nghiệp, tuy lý do thời cuộc nhưng cũng do đám lãnh đạo bất tài vô dụng. Nhìn bọn chúng béo , xe ngoại, ăn sơn hào hải vị, công tác như du lịch trong khi công nhân lương, lòng ông trào dâng oán hận.
Trần Chí Cương hiện mất việc, nhưng tương lai ai ? Nếu Khương Lăng can thiệp, ông sẽ giống như kiếp : mang theo hận thù và giấc mộng đổi đời, Trương Nguyên Cường kéo xuống bùn lầy, cuối cùng c.h.ế.t thảm.
Trương Nguyên Cường dễ lừa. Dân buôn ma túy quý mạng sống và tin trực giác. Cảm nhận nguy hiểm, lười Trần Chí Cương lải nhải, cúi xuống túm lấy Trần Mộ kéo lê đến gốc liễu, ẩn nấp kỹ mới quát: "Nói! Mày gì?"
Trần Mộ ho sù sụ. Cú đạp ban nãy khiến n.g.ự.c đau tức, vị m.á.u tươi dâng lên trong cổ họng. Hắn nén cơn buồn nôn, thở dốc : "Anh Cường, ma túy thứ lành gì, dừng tay ."
Trương Nguyên Cường soi đèn mặt Trần Mộ: "Mày những gì ?"
Trần Mộ khổ: "Em nghiện ngập, sức khỏe ngày càng kém, vài bước thở dốc, chắc... cũng chẳng sống bao lâu. Anh , coi như em cầu xin , đừng nữa, đầu ."
Trương Nguyên Cường dí s.ú.n.g đầu : "Mày bảo dừng là dừng ? Thế địa bàn của tao tính ? Đàn em trướng tính ? Còn đầu nậu bên thì ?"
Trong mắt Trần Mộ lóe lên tia sáng: "Anh Cường, chuyện Nguyên Thịnh là em với , g.i.ế.c đ.á.n.h tùy . Chỉ một câu em từ lâu. Nếu Nguyên Thịnh còn sống, nếu thầy cô còn sống, họ chắc chắn con đường..."
Chưa hết câu, Trương Nguyên Cường tát bốp mặt : "Câm mồm mày !"
Lời của Trần Mộ chọc giận Trương Nguyên Cường đến cực điểm. Hắn lộ nguyên hình hung tợn, dùng báng s.ú.n.g đập mạnh mặt Trần Mộ: "Đừng tưởng tao với mày là coi mày như em thật, mày chỉ là con ch.ó tao nuôi thôi! Nếu vì mày thì em tao c.h.ế.t, bố tao vẫn còn sống, tao cũng lưu lạc đến Nhạc Châu chịu nhục. Những khổ sở tao chịu, cái mạng rẻ rách của mày vốn đéo đền nổi!"
Trần Mộ bỗng : "Anh Cường, là thử xem? Biết mạng em đền đấy?"
Trương Nguyên Cường hai lời, gạt chốt an , lên đạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-80-tieng-sung-2.html.]
"Cạch!"
Tiếng kim loại vang lên khô khốc trong đêm tĩnh mịch.
Trần Chí Cương đột ngột lao tới, ghì c.h.ặ.t t.a.y Trương Nguyên Cường: "Nguyên Cường, Tổng giám đốc Trương! Xin ngài đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Mộ."
Trương Nguyên Cường hất văng ông , s.ú.n.g vẫn chĩa thẳng Trần Mộ.
Trần Mộ hề sợ hãi, ha hả, nụ đầy chua chát.
Trần Chí Cương một nữa lao chắn mặt con.
"Đoàng!"
Tiếng s.ú.n.g nổ.
"Lên!"
Đội đặc nhiệm lập tức hành động.
Dưới màn đêm nhập nhoạng, hiện trường hỗn loạn.
Khi thứ lắng xuống, đèn pha bật sáng trưng.
Trương Nguyên Cường đặc nhiệm khống chế, hai tay còng quặt lưng, mặt úp xuống đất.
"Bố ——"
Trần Mộ ôm lấy Trần Chí Cương đang trúng đạn ở ngực, m.á.u tươi trào ồ ạt. Hắn cố dùng tay bịt vết thương cho bố nhưng vô ích.
Trần Chí Cương khó nhọc giơ tay lên, vuốt ve gò má con trai.
Khóe miệng ông nở nụ yếu ớt: "Con trai, con... giờ... vẫn luôn là đứa trẻ ngoan."
Nói xong, cánh tay ông buông thõng, nụ ngưng đọng môi.
Trần Chí Cương thêm nhiều điều, nhưng còn sức lực. Ông cảm nhận sự sống đang trôi nhanh chóng. Cơ thể rét run từng cơn.
Ông nhớ về mùa hè mười bảy năm .
Ngày hôm đó nóng hơn bây giờ nhiều.
Nếu thời gian thể ngược ...
Ông nhất định sẽ với đứa con trai đang hoảng loạn của : "Đừng sợ, bố đây, bố sẽ cùng con gặp thầy Trương rõ sự tình. Nguyên Thịnh là đứa trẻ , chúng cảm ơn ."
Phải, lẽ cảm ơn Trương Nguyên Thịnh, nếu c.h.ế.t là Trần Mộ.
Bây giờ, ông dùng mạng đền cho Trương Nguyên Cường.
Thù hận, hãy dừng ở đây thôi.
Chiến dịch vây bắt đêm hôm đó kết thúc thắng lợi. Trương Nguyên Cường và bộ băng nhóm sa lưới pháp luật.
Phần việc còn là dọn dẹp hiện trường tại sàn nhảy Mị Ảnh, niêm phong tang vật, lấy lời khai các nghi phạm để rõ nguồn gốc ma túy và mạng lưới phân phối. Cục Công an thành phố một đêm trắng bận rộn.
Sáng sớm hôm , nhận tin báo, Khương Lăng sững sờ: "Trần Chí Cương trúng đạn?"
Lôi Kiêu cũng bất ngờ: "Phải, Trương Nguyên Cường b.ắ.n ở cự ly gần ngực, may mà trúng tim, qua cơn nguy kịch."
Khương Lăng cau mày: "Đã thỏa thuận là dụ Trương Nguyên Cường khỏi Mị Ảnh các sẽ hành động, ..."
Dù Trần Chí Cương từng phạm sai lầm trong quá khứ nhưng ông phạm pháp. Theo lý thuyết, đội đặc nhiệm đảm bảo an cho ông khi hành động, để ông thương?
Lôi Kiêu giải thích: "Vốn thứ diễn đúng kế hoạch, nhưng hiểu Trần Mộ đột nhiên lên tiếng khuyên Trương Nguyên Cường dừng tay, khiến cảnh giác."
Khương Lăng kìm mắng thầm: "Đáng giận!"