Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 79: Tiếng Súng
Cập nhật lúc: 2025-12-14 05:44:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng Trần Mộ vẫn đều đều vang lên trong phòng thẩm vấn.
"Năm tám tuổi, cùng bạn nhất là Trương Nguyên Thịnh bơi. Cậu c.h.ế.t đuối vì cứu . Còn , vì quá sợ hãi nên khi bò lên bờ vô tình đạp xuống nước, nhưng hèn nhát chọn cách im lặng."
"Chuyện như một tảng đá đè nặng lên n.g.ự.c , khiến hằng đêm ngủ yên. Chỉ cần nhắm mắt , thấy Nguyên Thịnh đang với . Cậu là , bao dung. Dù c.h.ế.t, từng trách nửa lời. Ngay cả trong mơ, cũng bao giờ mắng nhiếc, chỉ và rằng chúng là bạn nhất."
" càng trách, càng thấy khó chịu. Vì mà cha tức giận qua đời ngay đêm đó, một năm cũng lâm bệnh mất. Anh trai là Trương Nguyên Cường rời bỏ quê hương, theo cô ruột đến một thành phố xa lạ. Gia đình họ tan nát, còn vẫn sống trong sự yêu thương của cha ."
" xứng đáng hạnh phúc." Trần Mộ với vẻ mặt vô cảm, nhưng từng lời thốt u ám cùng cực.
Nỗi đau khổ tựa như lớp nhựa đường đen đặc, bám chặt lấy con đường đời trải đầy bê tông của .
Ứng Ngọc Hoa phản ứng kịch liệt. Miệng cô ngừng phát những âm thanh "a, a" vô nghĩa, đôi tay múa may loạn xạ trong trung.
—— Không , của .
—— Anh là , thực sự .
Trên mặt Trần Mộ hiện lên nụ châm biếm.
"Cô cũng giống hệt cha , đều là những kẻ ích kỷ."
"Trong mắt các chỉ , dùng cách yêu thương tự cho là đúng để áp đặt lên , nhưng chẳng bao giờ hiểu thực sự gì."
Giọng Trần Mộ đột nhiên cao vút, nghẹn ngào pha lẫn phẫn nộ, như dòng dung nham dồn nén ngàn năm cuối cùng cũng phun trào.
" quỳ mặt cha Nguyên Thịnh, cho họ Nguyên Thịnh là ân nhân cứu mạng của , và chính là kẻ hại c.h.ế.t ."
" họ đ.á.n.h , mắng , tất cả ném đá !"
" mong họ vẫn còn sống, để mỗi năm thể thắp hương cho Nguyên Thịnh, để họ tự hào về con trai . mong họ cho một cơ hội để chuộc tội."
Trần Mộ than ai oán: "... còn cơ hội nào nữa. Cha c.h.ế.t, trai bỏ , chỉ còn sống lay lắt, chui lủi như một con chuột cống."
Ứng Ngọc Hoa an ủi yêu thế nào, cô luống cuống tay chân.
Trần Mộ cuối cùng cũng trút nỗi lòng, vẻ u uất giảm đôi chút. Hắn đưa tay lau mặt, nghiêm túc Ứng Ngọc Hoa: " , cô đừng tìm nữa."
Ứng Ngọc Hoa nức nở: Đưa em cùng! Đưa em cùng!
Giọng Trần Mộ lạnh băng: "Ngọc Hoa, bao giờ yêu cô."
Ứng Ngọc Hoa như điểm huyệt, cứng đờ, trân trân Trần Mộ dám tin.
Trần Mộ dùng giọng điệu đều đều, tàn nhẫn : "Phải, yêu cô. Cô cũng giống như cha , ích kỷ, vô tình, chỉ đến niềm vui của bản mà mặc kệ sống c.h.ế.t của khác, thể yêu cô ? tiếp cận cô chỉ vì trai cô là cảnh sát. Anh trai của Nguyên Thịnh moi tin tức từ cô."
Ứng Ngọc Hoa sụp đổ.
Cô yêu nhiều như , bảo cô ích kỷ, vô tình? Cô coi là cả bầu trời, mắng cô mặc kệ sống c.h.ế.t khác!
Cô cứ tưởng dù rời bỏ cha , trai cũng , ít nhất còn Trần Mộ tâm ý yêu cô. Nào ngờ tất cả chỉ là màn kịch, từng yêu cô!
Trần Mộ sang Ứng Tùng Mậu: "Cảnh sát Ứng, xin vì lừa gạt tình cảm của Ngọc Hoa. Muốn đ.á.n.h c.h.ử.i tùy , nhưng sẽ tiếp tục với cô nữa. Sau khi xử lý xong chuyện, sẽ rời khỏi thành phố Yến, biển nhân viên cứu hộ. Hy vọng... thể từ từ chuộc lầm của ."
Ý tưởng nhân viên cứu hộ là do Khương Lăng gợi ý cho Trần Mộ.
Ở các thành phố biển, năm nào cũng c.h.ế.t đuối, nên các bãi tắm thường bố trí đội cứu hộ túc trực.
Nếu Trần Mộ luôn mang cảm giác tội , chi bằng việc gì đó ích cho xã hội. Dẫn dắt nguồn năng lượng dư thừa của việc chính nghĩa, tránh để sa đà ma túy, hại hại .
Nghe lời Khương Lăng, Trần Mộ cảm thấy bóng tối mắt như xé toạc, cuối cùng cũng le lói một tia sáng hy vọng.
, một nhân viên cứu hộ, ngày ngày tuần tra bên bờ biển. Giống như Trương Nguyên Thịnh năm xưa, thấy tiếng kêu cứu là lao xuống nước chút do dự, cứu lên bờ.
Khi cứu càng nhiều , lẽ sẽ gặp Nguyên Thịnh trong mơ, và sẽ ôm lấy : Tớ tha thứ cho .
Nếu ngày đó, Trần Mộ mới thực sự thành việc tự cứu rỗi, gông xiềng trong lòng mới tháo bỏ.
Ứng Tùng Mậu đàn ông gầy gò, tái nhợt mặt.
Anh hận Trần Mộ. Hận kẻ gây họa cho khác, sống tùy hứng, vô trách nhiệm.
giờ phút , dứt khoát chia tay Ứng Ngọc Hoa và nhân viên cứu hộ, Ứng Tùng Mậu thở dài: "Được."
Mỗi đều mệnh riêng. Điều thể là tôn trọng lựa chọn của họ.
Tim Ứng Ngọc Hoa như đang rỉ máu.
Mỗi ngày yêu Trần Mộ với cô như một giấc mơ. Chẳng từng yêu cô, đưa cô ngắm cảnh nhất thế gian ? Chẳng hứa sẽ tặng cô đóa hoa nhất thế giới ?
Sao đột nhiên yêu nữa?
Tình yêu chẳng là kiên định dời, dù bao khó khăn cũng cùng đối mặt, dù bao cấm cản cũng vẫn tiến bước ? Những gì cô thấy tivi, trong sách vở xây nên một ảo vọng. Và giờ đây, ảo vọng tan vỡ.
Hóa tình yêu chỉ là những lời thề non hẹn biển. Nó còn là trách nhiệm, là sự gánh vác, là cơm áo gạo tiền, và cả... lý tưởng cùng nỗi đau.
Ứng Ngọc Hoa choáng váng. Chứng mất ngủ lâu ngày khiến tinh thần cô rệu rã. Sự lạnh lùng của Trần Mộ và thái độ cứng rắn của trai hôm nay khiến nhận thức của cô sụp đổ .
Cô lảo đảo ngất xỉu ngay trong vòng tay Ứng Tùng Mậu.
Ứng Tùng Mậu bế em gái lên, với Khương Lăng: "Chúng về đây."
Khương Lăng gật đầu: "Cho cô chút thời gian."
Vết thương dù sâu đến cũng sẽ lành theo thời gian. Chỉ mong Ngọc Hoa sẽ trưởng thành hơn, đừng khổ trai nữa.
Đợi em Ứng gia khuất, Trần Mộ chuyển ánh mắt sang Khương Lăng. Lần ánh mắt còn lạnh băng mà chút ấm: "Tiếp theo, gì?"
Khương Lăng : "Khai báo rõ ràng, chi tiết mối quan hệ giữa và Trương Nguyên Cường. Đừng tưởng tay sai cho là chuộc tội, đang hại trượt dài xuống vực thẳm đấy. Phối hợp với cảnh sát triệt phá đường dây ma túy ngầm ở thành phố Yến, đó là cứu khác, là cứu Trương Nguyên Cường, và cũng là cứu chính bản ."
Trần Mộ đấu tranh tư tưởng hồi lâu.
Mãi , chậm rãi gật đầu: "Được."
Nếu Trương Nguyên Thịnh còn sống, một dũng cảm, chính trực và tươi sáng như chắc chắn thấy trai trở thành trùm ma túy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-79-tieng-sung.html.]
Khương Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay thẩm vấn liên tục hai , tinh thần tập trung cao độ, cảm xúc luôn căng như dây đàn khiến cô chút mệt mỏi. may mắn , thứ đều trong tầm kiểm soát.
Chỉ cần Trần Mộ mở miệng, chuyên án ma túy 4.26 sẽ chuyển biến lớn.
Trương Nguyên Cường cho rằng nắm thóp Trần Mộ nên nhiều chuyện hề giấu . Nguồn gốc ma túy, tuyến đường vận chuyển, mạng lưới buôn bán... tất cả Trần Mộ đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Cũng may, hiện tại mới là tháng 5 năm 1994, nhiều chuyện tồi tệ xảy . Trần Chí Cương lập đội ngũ tinh chế ma túy trong phòng thí nghiệm nhà máy hóa chất; Trương Nguyên Cường mở rộng mạng lưới buôn bán thành phố Yến, càng biến nơi thành cứ điểm phân phối cho tỉnh.
Triển khai chiến dịch triệt phá lúc là một vốn bốn lời.
Khương Lăng gọi Lôi Kiêu và Tưởng Trầm Chu . Những việc tiếp theo giao cho Đội 1 và Đội 2 chủ trì, cô thể tạm nghỉ ngơi một chút.
Trước khi rời Cục, Khương Lăng ghé qua văn phòng Đội 1 ngó nghiêng. Ánh mắt cô dừng Tô Tâm Uyển đang cắm cúi báo cáo kết án.
Lý Chấn Lương tò mò hỏi: "Sao thế?"
Ánh mắt của Khương Lăng khiến Lý Chấn Lương cảnh giác, lẽ vụ án gì mới?
Khương Lăng lắc đầu: "Không gì."
Cô cảm thấy Tô Tâm Uyển quen mắt, nhưng trong đầu bất kỳ ký ức nào từ hồ sơ tội phạm kiếp . Điều chứng tỏ Tô Tâm Uyển là tội phạm cô từng tiếp xúc, cũng nạn nhân ghi trong hồ sơ.
Vậy rốt cuộc cô gặp Tô Tâm Uyển ở ?
Khương Lăng lắc đầu xua tan thắc mắc. Việc cấp bách bây giờ là đẩy nhanh tiến độ chuyên án 4.26, tóm gọn Trương Nguyên Cường. Còn về Tô Tâm Uyển, tạm thời gác .
Lôi Kiêu và Tưởng Trầm Chu đều dày dạn kinh nghiệm, xử lý trọng án cực kỳ quyết đoán.
Sau khi khẩu cung của Trần Mộ, hai triệu tập đội ngũ ngay trong đêm để lên kế hoạch tác chiến chi tiết. Cuộc họp kín, bảo mật tuyệt đối.
Lôi Kiêu nghiêm mặt, dõng dạc : "Mục tiêu hành động của chúng là: Triệt phá tập đoàn buôn bán ma túy do Trương Nguyên Cường cầm đầu, cắt đứt nguồn cung và mạng lưới vận chuyển, bắt giữ bộ các đối tượng liên quan, đảm bảo an ninh trật tự xã hội."
Tưởng Trầm Chu cũng thu nụ , giọng trầm đầy uy lực: "Lực lượng tham gia gồm: Toàn thể cán bộ chiến sĩ Đội 1, Đội 2 thuộc Chi đội Hình sự, cán bộ kỹ thuật của Đội Kỹ thuật hình sự và lực lượng chi viện của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm. Mọi hành động tuân theo chỉ huy!"
Tất cả đồng thanh hô lớn: "Rõ!"
Lôi Kiêu bắt đầu phân công nhiệm vụ:
"Tổ 1: Ngay khi bắt đầu hành động, lập tức phong tỏa địa điểm ẩn náu của tập đoàn ma túy, thiết lập vành đai cảnh giới, cấm phận sự gần, đảm bảo hành động quấy nhiễu."
Tổ trưởng Tổ 1 dậy: "Rõ!"
"Tổ 2: Thực hiện lệnh bắt giữ các thành viên băng nhóm. Trọng điểm là bắt giữ tên cầm đầu, các thành viên cốt cán và những đối tượng chủ chốt phụ trách vận chuyển, buôn bán. Phải đảm bảo tóm gọn bộ."
Tổ trưởng Tổ 2 dậy: "Rõ!"
Tưởng Trầm Chu bổ sung: "Trong quá trình bắt giữ, Đội Đặc nhiệm phụ trách cảnh giới vòng ngoài và xử lý các tình huống đột xuất, đảm bảo cuộc vây bắt diễn thuận lợi."
Đội trưởng Đội Đặc nhiệm dậy: "Rõ!"
Lôi Kiêu hướng ánh mắt về phía Đội trưởng Đội Kỹ thuật: "Nhân viên kỹ thuật nhanh chóng khám nghiệm hiện trường, thu thập ma túy, công cụ chế xuất, sổ sách giao dịch và các bằng chứng liên quan."
Đội trưởng Đội Kỹ thuật dậy: "Rõ!"
Sau khi việc bố trí đấy, Phó Cục trưởng Chung đưa chỉ đạo cuối cùng: "Nhiệm vụ huy động đông , yêu cầu nhanh chóng, kịp thời và diện. Vì cần đặc biệt chú ý các điểm :
Một, khi hành động xác minh độ chính xác của tình báo.
Hai, trong quá trình vây bắt chú ý an , sử dụng biện pháp trấn áp hợp lý, tránh thương vong cần thiết.
Ba, xuyên suốt quá trình hành động, các tổ giữ liên lạc chặt chẽ, phục tùng chỉ huy thống nhất. Nghe rõ ?"
Tất cả đồng loạt dậy, ưỡn n.g.ự.c hô vang: "Rõ!"
Đại chiến sắp nổ , ai dám lơ là, lực xuất kích.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ. Sàn nhảy Mị Ảnh đang thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Thế nhưng lúc , Trương Nguyên Cường mặt ở đó. Hắn đang bên cái hồ hoang bên ngoài nhà máy hóa chất.
Thư Sách
Đầu tháng Năm, nhiệt độ bắt đầu tăng dần. Gió đêm thổi qua mang theo chút se lạnh, hương cỏ cây lẫn mùi bùn đất xộc mũi. Trương Nguyên Cường bó gối bãi cỏ ven hồ, thẫn thờ mặt nước.
Chính cái hồ cướp sinh mạng em trai . Cũng chính nó hủy hoại gia đình hạnh phúc của .
Hôm nay đến đây là vì nhận tin nhắn của Trần Mộ. Có lẽ đến lúc hai bên mở lòng chuyện. Hơn một năm qua, Trương Nguyên Cường đóng vai rộng lượng, tri kỷ mặt Trần Mộ, thực sự thấy mệt mỏi .
Mấy con muỗi vo ve bên tai, Trương Nguyên Cường đưa tay đập.
"Bép!"
"Bép!"
Trên lòng bàn tay dính vệt m.á.u nhỏ, một con muỗi no nê đập nát.
"Bép!"
"Bép!"
Từ trong bóng tối truyền đến tiếng vỗ tay tương tự, kèm theo giọng của Trần Mộ: "Anh Cường?"
Trương Nguyên Cường cầm đèn pin bên cạnh, bật sáng chiếu về phía phát âm thanh.