Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 76: Chuyện cũ 2
Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:32:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Khương Lăng như mũi d.a.o nhọn, chọc thẳng tim đen của Trần Chí Cương.
Từ khi Trần Mộ nghiện ngập, Trần Chí Cương cảm giác như bầu trời sụp đổ. Ông nghĩ đủ cách để giúp con trai cai nghiện, nhưng tất cả đều vô vọng.
Ông nhốt Trần Mộ trong phòng, nhưng tiếng gào cầu xin của con trai cứ vọng qua ván cửa, xoáy óc ông như mũi khoan điện. Trong phòng Trần Mộ , ngoài cửa Trần Chí Cương cũng theo. Đợi đến khi ông , Trần Mộ liền phá cửa chạy mất.
Trần Chí Cương cũng từng thử trói con giường, nghiến răng lệnh cho vợ là Ngô Xuân Đào: "Không thả nó , chỉ cho ăn cơm và uống nước."
Thế nhưng, Trần Mộ tuyệt thực, một lòng c.h.ế.t. Nhìn khuôn mặt gầy gò hốc hác, ánh mắt tuyệt vọng của con, Trần Chí Cương mềm lòng.
Nói ngon ngọt cũng , mắng mỏ thậm tệ cũng , thậm chí Trần Chí Cương còn quỳ xuống van xin, nhưng Trần Mộ vẫn tài nào cai .
Nhìn cách giữa những hút chích của con ngày càng ngắn, liều lượng ngày càng tăng, Trần Chí Cương thực sự sợ hãi. Cứ thế thì ? Trần Mộ sẽ ma túy hủy hoại mất!
Ông chỉ mỗi đứa con trai , nếu Trần Mộ mệnh hệ gì, Trần Chí Cương cũng chẳng thiết sống nữa.
Khi Khương Lăng chính Trương Nguyên Cường là kẻ dụ dỗ Trần Mộ, Trần Chí Cương hận đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t .
Chính là ! Chính hủy hoại con trai ông.
g.i.ế.c Trương Nguyên Cường thì ích gì? Liệu thể thời gian ngược trở lúc Trần Mộ từng chạm ma túy ?
Trần Chí Cương mang tư duy điển hình của dân kỹ thuật: gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên là tìm giải pháp. biện pháp ông nghĩ đều vô dụng.
Giờ phút , một câu của Khương Lăng lọt tai ông: Dựa sức lực cá nhân, ông thể cứu vãn Trần Mộ, ông cần sự giúp đỡ.
cầu cứu ai đây?
Trần Chí Cương lặng lẽ Khương Lăng, trong đầu xoay chuyển vô vàn ý niệm. Cảnh sát đáng tin ? Lời nữ cảnh sát mặt liệu tin ?
Nhận ánh mắt thận trọng của Trần Chí Cương, Khương Lăng ngước lên thẳng ông, khẽ mỉm : "Ngoài , ai thể giúp ông."
Nụ của cô chắc chắn và tự tin. Ánh mắt cô mạnh mẽ và kiên định.
Trần Chí Cương vẫn còn do dự. Có thực sự đoạn quá khứ đó? Phải phơi bày những góc khuất tăm tối nhất trong lòng ?
Khương Lăng cúi , chậm rãi dậy, hiệu cho Lý Chấn Lương thu dọn tài liệu bàn.
Trần Chí Cương thấy cô vẻ , vội vàng đưa tay ngăn : "Cô đừng , để nghĩ ."
Giọng Khương Lăng vẫn lạnh nhạt, nhưng từng câu từng chữ sắc như dao: "Sự thật về cái c.h.ế.t của Trương Nguyên Thịnh chính là cây kim găm trong lòng Trần Mộ. Ông giấu cây kim đó , tưởng rằng đó là tình thương, nhưng thực chất là đang hại con . Chính sự dung túng và nuông chiều của ông tước cơ hội chuộc tội của Trần Mộ, khiến sự áy náy và đau khổ ngày đêm giày vò suốt mười bảy năm qua."
Sắc mặt Trần Chí Cương trắng bệch, hai chân run rẩy vững.
"Rầm!"
Ông phịch xuống ghế, còn khó coi hơn : "Là hại nó, là hại nó!"
Khương Lăng từ cao xuống: "Trương Nguyên Cường , đến để báo thù. Hắn thành công dụ dỗ Trần Mộ nghiện ngập, khiến sống bằng c.h.ế.t. Vậy mà ông vẫn còn do dự, do dự nên sự thật . Quả thực ngu xuẩn hết t.h.u.ố.c chữa!"
Ngực Trần Chí Cương như tảng đá lớn đè nặng, ông há miệng đớp lấy khí nhưng cảm giác như khí quanh rút cạn, lồng n.g.ự.c nóng rát như lửa thiêu.
Khương Lăng xoay định bước .
"Không, đừng !" Giọng Trần Chí Cương vỡ như tiếng cồng vỡ, khàn đặc và t.h.ả.m hại.
Thư Sách
Lôi Kiêu bên cạnh nhướng mày. Ái chà, việc !
Khương Lăng nghiêng . Trần Chí Cương vươn tay , vẻ mặt đau khổ tột cùng: "... ."
Gương mặt Khương Lăng chút biểu cảm, như thể chuyện đều trong dự liệu. Cô chậm rãi xuống: "Nói ."
Mùa hè của mười bảy năm .
Thời tiết nóng bức, tiếng ve kêu râm ran từng đợt, nhưng đám trẻ con ở khu tập thể nhà máy hóa chất chẳng hề sợ nóng, vẫn mặc áo ba lỗ, quần đùi chạy nhảy vui đùa bóng cây.
Trần Mộ tám tuổi và Trương Nguyên Thịnh là bạn cùng lớp, chơi với . Dù ở cùng khu tập thể, nhưng nghỉ hè rảnh rỗi, chúng thường xuyên chạy sang tìm , dùng tiền tiêu vặt bố cho để mua kem que, đầu chạm đầu xổm đất b.ắ.n bi.
Hôm đó, hai đứa trẻ bỗng nảy ý định nghịch nước.
Trương Nguyên Thịnh : "Giá mà ngâm trong nước thì thích nhỉ, hôm nay nóng quá, mồ hôi nhễ nhại hết cả."
Trần Mộ bí hiểm: "Tớ phát hiện một chỗ lắm, thể nghịch nước đấy."
Trương Nguyên Thịnh chỉ bơi kiểu chó, tuy nhưng cũng lo: "Mẹ tớ cho nghịch nước , bảo nguy hiểm lắm."
Trần Mộ chẳng hề để tâm: "Người lớn nhát cáy thôi, cái hồ đó nông choẹt , ."
Hai bạn nhỏ cứ thế tung tăng chạy cái hồ hoang bên ngoài nhà máy. Bên bờ hồ trồng khá nhiều liễu, gió nhẹ thổi qua khiến những cành liễu xanh biếc lướt mặt nước, tạo nên từng đợt sóng gợn lăn tăn.
Trương Nguyên Thịnh thích nơi , nhưng bé dám xuống nước, chỉ bờ bứt cỏ đuôi chó, bắt châu chấu chơi. Trần Mộ gan to hơn, cởi phăng áo ba lỗ và quần đùi, trần truồng nhảy xuống nước.
Ở vùng nước nông ven bờ, Trần Mộ ngâm vui vẻ, bứt một cành liễu quất xuống mặt nước, gọi với lên: "Xuống đây , xuống đây , nước mát lắm."
Trương Nguyên Thịnh xuống nhưng vẫn sợ, chịu nổi cái nóng hầm hập. Cậu bé cởi quần áo, gấp gọn gàng đặt bờ.
Không lớn cùng, phép xuống sông hồ bơi lội, đó là lời dặn dặn kỳ nghỉ hè. Trương Nguyên Thịnh sợ ướt quần áo sẽ phát hiện trốn nghịch nước, nên học theo Trần Mộ cởi hết đồ .
Cậu bé đến bên một gốc liễu, tay bám cây, thả hai chân xuống nước, đạp bì bõm vài cái. Nước ngập đến cổ chân, cả lập tức mát mẻ hơn hẳn, khanh khách vui vẻ.
Bỗng nhiên, biến cố ập đến!
Chân Trần Mộ chuột rút, trượt chân ngã nhào về phía lòng hồ.
"A ——"
Đầu Trần Mộ nước nhấn chìm, nước sộc mũi phổi. Hai tay bé vùng vẫy điên cuồng, khổ nỗi lòng hồ sâu hơn bờ, chân chạm đáy, sợ hãi hét lên thất thanh.
Trương Nguyên Thịnh thấy bạn đang vùng vẫy, bất chấp việc bơi kém, buông tay đang bám liễu , lao về phía Trần Mộ. Cậu bé liều mạng kéo bạn, khó khăn lắm mới lôi Trần Mộ gần bờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-76-chuyen-cu-2.html.]
Trần Mộ hoảng loạn tột độ, tay chạm bờ đất liền liều mạng trèo lên. Bản năng sinh tồn khiến túm lấy đám cỏ dại bờ, hai chân đạp mạnh về phía để lấy đà.
Cỏ dại thì lực gì? Sau khi đứt vài nắm cỏ, nhờ lực đạp chân, cuối cùng Trần Mộ cũng bám đất, mười đầu ngón tay cắm sâu xuống bùn, mượn lực bò lên bờ.
khi an bờ, định thần mặt nước, thì chẳng thấy ai nữa.
Trương Nguyên Thịnh ? Cậu ?
Trần Mộ thở hổn hển, giọng khàn đặc gọi: "Nguyên Thịnh, Nguyên Thịnh..."
Cậu bỗng nhớ , lúc đạp chân về phía , hình như đạp trúng cái gì đó. Chẳng lẽ... là đạp Trương Nguyên Thịnh xa, khiến bạn rơi vùng nước sâu?
Càng nghĩ càng sợ, Trần Mộ lồm cồm bò dậy, gào lên với mặt hồ phẳng lặng: "Nguyên Thịnh, Nguyên Thịnh! Đừng dọa tớ sợ, mau lên đây mà!"
Giọng vỡ vụn, nức nở.
Trần Mộ quanh quất, vẫn thấy bóng dáng bạn . Cậu cứu Trương Nguyên Thịnh, vội chạy đến bên gốc liễu bẻ một cành cây lớn chọc xuống nước tìm kiếm. Cậu , sợ đến mức hai chân run rẩy.
Mãi đến khi hồn đôi chút, mới nhớ kêu cứu. Trần Mộ ở vùng nước nông, cầm cành cây khua khoắng lung tung, hét: "Cứu mạng! Cứu mạng với ——"
Không bao lâu , tiếng kêu cứu của Trần Mộ kinh động đến dân làng gần đó. khi chạy đến vớt hai đứa trẻ lên, Trương Nguyên Thịnh trở thành một cái xác lạnh lẽo.
Còn Trần Mộ vẫn nắm chặt cành cây , miệng lảm nhảm kêu cứu như mất trí.
Nghe đến đây, Lý Chấn Lương nhíu mày: "Trương Nguyên Thịnh vì cứu Trần Mộ mà c.h.ế.t, lẽ ông cảm tạ nhà họ Trương mới đúng. Tại trốn tránh trách nhiệm, cư xử như sợ ăn vạ thế?"
Trần Chí Cương đưa hai tay vò đầu bứt tai, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
" nhận tin sớm hơn nhà họ Trương. Khi chạy đến bờ hồ, Tiểu Mộ sợ đến ngây dại, miệng cứ lẩm bẩm: 'Là con hại c.h.ế.t bạn , là con hại c.h.ế.t bạn '. Lúc đó cũng như ma ám, tưởng thật là Tiểu Mộ hại c.h.ế.t bạn. Nếu đúng là thì nhà họ Trương chẳng sẽ xé xác Tiểu Mộ ?"
Nhớ chuyện cũ, Trần Chí Cương hận thể tự tát mấy cái.
"Là táng tận lương tâm. Thằng bé Thịnh giáo d.ụ.c , lễ phép, ham học, thiết với Tiểu Mộ như em ruột thịt. chỉ mỗi Tiểu Mộ là con trai, coi nó còn quan trọng hơn mạng sống của . Khi nhà họ Trương tìm đến, sợ họ hỏi han tra khảo nên chỉ đuổi họ , vài câu khó . Ai ngờ ngay đêm đó thầy Trương xuất huyết não mà qua đời, hối hận lắm!"
" lầm , càng dám sự thật."
"Tiểu Mộ luôn cho rằng hại c.h.ế.t Trương Nguyên Thịnh. Thấy con cứ ngẩn ngơ như mất hồn, sợ nó tâm thần nên hùa theo dỗ dành. Vợ chồng đều bảo với nó là thằng bé Thịnh mệnh bạc, kiếp thế, trách nó . Mẹ nó còn khen nó thông minh, bò lên bờ nhanh, nếu thì cả hai mạng đều bỏ đó ."
" nào Trương Nguyên Cường ghi hận lâu đến thế? Lúc đó Tiểu Mộ mới tám tuổi, chuyện của Thịnh thể trách nó. Tất cả là của . Lẽ khuyên giải thầy Trương, bảo thầy nén bi thương. Lẽ cho thầy Trương Nguyên Thịnh là hùng cứu sống con trai . Nếu thế, lẽ thầy Trương sẽ c.h.ế.t, cô Kiều cũng sẽ c.h.ế.t theo, và Trương Nguyên Cường sẽ dùng ma túy để hại đời con . Tất cả là của !"
Khương Lăng lạnh lùng ông .
Trần Chí Cương lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, ruột gan như đứt từng khúc.
Lôi Kiêu thật sự kìm nén cơn thịnh nộ, ông bật dậy, mắt trợn trừng như hộ pháp Kim Cương, bước đến mặt Trần Chí Cương, đập tay xuống bàn cái "Rầm!".
Chiếc bàn rung lên bần bật, suýt chút nữa vỡ vụn cú đập trời giáng.
Trần Chí Cương giật b.ắ.n , tiếng im bặt, sợ hãi Lôi Kiêu.
Tiếng quát của Lôi Kiêu vang lên như sấm nổ trong phòng thẩm vấn, chấn động màng nhĩ :
"Con ông là con, còn con nhà là con ?!"
"Gia đình họ Trương chỉ một cái chân tướng, dù chỉ là xem khi c.h.ế.t con gì, gì, để lòng họ an ủi đôi chút. ông cái gì hả? Trương Nguyên Thịnh c.h.ế.t vì cứu con ông, ông phán một câu xanh rờn là ' nó thế, trách ai'."
"Lấy oán báo ơn, ông kiếp đéo đàn ông!"
Từng lời của Lôi Kiêu nặng tựa ngàn cân, giáng mạnh tâm can Trần Chí Cương. Ông chống khuỷu tay lên bàn, úp mặt lòng bàn tay, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay lã chã rơi.
Giọng Trần Chí Cương phát từ bàn tay, ồm ồm nghẹt mũi:
"Phải, , cũng đáng mặt đàn ông."
" sai , nhưng cũng c.h.ế.t cả , xin cũng còn cơ hội nữa."
" thực sự hối hận, chuyện là do xử lý , là của . Anh cứ mắng , đ.á.n.h , như lòng còn dễ chịu hơn một chút."
Mắng xong, Lôi Kiêu chẳng thấy hả giận chút nào.
Mắng thì giải quyết gì? Trương Nguyên Thịnh sống ? Cha bé, thầy Trương, cô Kiều sống ?
Người c.h.ế.t xa, Lôi Kiêu chẳng thể gì để đổi quá khứ. Nhìn bộ dạng hèn nhát lóc của Trần Chí Cương, nắm tay Lôi Kiêu siết chặt, chỉ đ.ấ.m cho ông một trận.
đ.á.n.h xong thì ? Đánh xong, cảm giác tội của Trần Chí Cương thể giảm bớt, ông thấy nhẹ nhõm hơn, còn Lôi Kiêu thì càng thêm bực bội, uất ức.
Khương Lăng lạnh lùng Trần Chí Cương.
Ông thực sự hối hận ?
Không hề. Ông chẳng mảy may cảm thấy Trần Mộ sai, cũng thấy việc cố sống cố c.h.ế.t bảo vệ danh tiếng cho con là vấn đề. Chỉ là vì hiện tại Trương Nguyên Cường đang trả thù, ông mới sợ hãi mà thôi.
Trong tù, Khương Lăng chứng kiến quá nhiều kẻ sám hối đau khổ, nhưng cô bao giờ tin những giọt nước mắt cá sấu.