Trọng Sinh Năm 80 Có Không Gian Tích Trữ Trăm Tỷ, Mang Con Nắm Thắng - Chương 16:- Gần như bị cướp ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 01:23:30
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngân hàng Hoa Hạ, là ngân hàng lớn nhất Bành Thành hiện tại, cũng là ngân hàng duy nhất chuyên phục vụ cư dân hai nơi Bành Thành và Hồng Kông, và là nơi duy nhất hiện tại thể đổi ngoại tệ.

 

Lúc , bên trong ngân hàng trông cũ kỹ, mấy quầy giao dịch đều ba bốn đang xếp hàng.

 

Thẩm Dư bước , với làn da trắng nõn, dung mạo xinh và phong cách thời trang của , cô lập tức thu hút sự chú ý của tất cả .

 

Chỉ vẻ ngoài và khí chất hiện tại của Thẩm Dư, tất cả ở đó sẽ nghi ngờ gì về phận tiểu thư con nhà giàu của cô.

 

Thẩm Dư sự chú ý của , vẫn ung dung tự tại bước .

 

Cô quét mắt xung quanh một lượt, đến một quầy chữ "Phòng đổi tiền", nhẹ nhàng hỏi nhân viên đang bên trong: "Chào /chị! Xin hỏi, việc đổi vàng ở đây ạ?"

 

Người nhân viên bên trong ngước mắt Thẩm Dư một cái, gật đầu: " ."

 

Thẩm Dư mỉm với nhân viên: "Cảm ơn /chị!"

 

Cô thấy còn hai đang xếp hàng, cũng ngoan ngoãn xếp phía .

 

Xếp hàng mười phút, đến lượt cô.

 

Thẩm Dư từ trong chiếc túi lớn màu đen lấy mười thỏi vàng lớn, đưa cho nhân viên: "Chào /chị! Phiền /chị giúp đổi thành Nhân dân tệ."

 

Người nhân viên thấy Thẩm Dư giơ tay lấy mười thỏi vàng lớn, cũng chút kinh ngạc.

 

Mỗi thỏi vàng lớn nặng 312.5 gram, giá vàng hiện tại là 29 tệ một gram, giá trị của mười thỏi vàng lớn tương đương với 90625 tệ.

 

Vào năm 1980, khi các hộ vạn nguyên mới chỉ bắt đầu xuất hiện, Thẩm Dư tay đổi hơn chín vạn tệ vàng lớn, khỏi khiến nhân viên và những ở các quầy xung quanh kinh ngạc.

 

May mắn , nhân viên cũng gặp ít khách hào phóng như Thẩm Dư, cô nhanh chóng phản ứng : "Vâng, xin quý khách đợi một chút."

 

Sau khi kiểm tra vàng thật giả, nhân viên hỏi Thẩm Dư: "Chào quý khách! Xin hỏi quý khách sổ tiết kiệm ? Nhiều tiền như , quý khách cầm theo cũng an , chi bằng gửi ngân hàng, như cũng an hơn."

 

Thẩm Dư nghĩ đến việc nguyên chủ vẫn sổ tiết kiệm, mở cửa hàng, thể sẽ thường xuyên cần dùng ngân hàng để chuyển khoản, bây giờ mở một tài khoản, chắc chắn sẽ dùng đến.

 

Thẩm Dư liền đáp : "Vậy phiền cô giúp mở một tài khoản, tiên gửi một vạn tệ đó ạ, tiền còn cần dùng ngay, gửi nữa, cảm ơn cô!"

 

Người nhân viên dù cũng một khách hàng, thái độ , : "Được, sẽ thủ tục cho quý khách ngay, quý khách mang giấy giới thiệu đến ạ?"

 

Bây giờ vẫn thẻ căn cước, ngoài việc gì cũng dùng giấy giới thiệu để chứng minh phận cá nhân.

 

Thẩm Dư lấy một phong giấy giới thiệu mà nguyên chủ đây, đưa cho nhân viên xem qua.

 

Sau khi xác nhận phận và tên tuổi của cô, nhân viên cấp cho cô một sổ tiết kiệm với tiền một vạn tệ.

 

Còn 80625 tệ, cô đưa tiền mặt cho Thẩm Dư.

 

Bây giờ vẫn tờ tiền một trăm tệ, tiền mặt hơn tám vạn tệ chồng chất lên , thật sự bắt mắt.

 

Gần như tất cả những đến việc trong ngân hàng đều dán mắt đống tiền đó.

 

Thẩm Dư nhanh chóng bỏ sổ tiết kiệm và hơn tám vạn đồng chiếc túi xách lớn màu đen của , với nhân viên một tiếng: “Cảm ơn /chị nhé! Tạm biệt!”

 

Nhân viên cũng mỉm đáp cô: “Tạm biệt!”

 

Trong những năm đầu thập niên 80, khi mà thái độ phục vụ chung mấy , gặp khách sộp nhiều tiền như Thẩm Dư, thái độ phục vụ của nhân viên cũng niềm nở.

 

Thẩm Dư khỏi cửa ngân hàng, nhanh chóng lên xe, lái xe về phía làng Nam Sơn Loan.

 

cảm nhận vài ánh mắt đầy ác ý đang theo dõi , rời khỏi đây ngay lập tức mới là thượng sách.

 

qua gương chiếu hậu, thấy một từ trong ngân hàng đuổi theo, hội ý với mấy đàn ông bên ngoài, chắc là tay với cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nam-80-co-khong-gian-tich-tru-tram-ty-mang-con-nam-thang/chuong-16-gan-nhu-bi-cuop.html.]

điều họ ngờ tới là Thẩm Dư lái ô tô đến, bọn họ dựa hai cái chân , thể đuổi kịp cô?

 

Tên đại ca côn đồ cầm đầu chỉ thể dậm chân c.h.ử.i rủa: “Mẹ kiếp, một con mồi béo bở lớn thế mà để nó chạy mất!”

 

Hắn đầu mắng đứa lưu manh đang theo dõi trong ngân hàng: “Đồ c.h.ế.t tiệt, đúng là đồ vô dụng, báo sớm cho bọn tao , bọn tao kịp chuẩn , để nó chạy mất! Thằng c.h.ế.t tiệt, điều hơn !”

 

Đứa lưu manh cúi đầu chịu mắng, liên tục gật đầu đáp: “Vâng …”

 

Thẩm Dư đổi tiền đủ để mua một mặt bằng, trong lòng cũng vui như nở hoa.

 

Trước đó cô nghĩ nhiều phương án, liệu mang nhiều vàng thỏi lớn như tra hỏi ?

 

Cô thậm chí còn chuẩn sẵn lý do, kết quả là chẳng dùng đến chút nào, căn bản hỏi tiền của cô từ .

 

Tuy nhiên, việc đổi vàng thỏi lớn lấy tiền mặt, cô cũng chỉ thôi.

 

Nếu vội vàng mua một mặt bằng, Thẩm Dư cũng sẽ mang vàng thỏi lớn đổi tiền.

 

vốn ban đầu , đợi khi cô mở cửa hàng, sự phát triển của cô sẽ càng ngày càng nhanh, việc thu hồi vốn cũng sẽ nhanh chóng.

 

Thẩm Dư lái xe về Nam Sơn Loan, tiên ghé qua khu phố cũ một vòng.

 

Cô thấy Bà Ổ vẫn đang ở cửa nhà , tay quạt quạt chiếc quạt nan, ngắm qua phố.

 

Thẩm Dư xuống xe, chào bà cụ: “Bà Ổ, bà khỏe ạ!”

 

Bà Ổ thấy Thẩm Dư, lập tức dậy: “Ôi chao, cô gái, cháu đến , hôm nay chủ nhà bên cạnh về, bà đang định hỏi cháu đây, cháu còn mua nhà của ông ?”

 

Mắt Thẩm Dư sáng lên: “Có ạ, chỉ cần giá cả hợp lý, cháu sẽ mua ngay.”

 

Bà Ổ tủm tỉm hỏi cô: “Vậy cái khoản tiền nước cháu đây…”

 

Thẩm Dư lập tức đáp: “Chỉ cần bà giúp cháu thương lượng thành công, tiền nước cháu sẽ đưa bà .”

 

Bà Ổ thấy Thẩm Dư giơ hai ngón tay lên, dò hỏi: “Hai mươi đồng?”

 

Thẩm Dư gật đầu.

 

Bà Ổ lập tức vui vẻ: “Đi , bây giờ bà đưa cháu tìm ông .”

 

Có tiền động lực, Bà Ổ trở nên tích cực.

 

Bà lập tức chạy đến cổng nhà bên cạnh, dùng sức gõ cửa: “A Tài, A Tài, nhà đó? Có chuyện tìm ông nè!”

 

“Đến đây, đến đây…”

 

Cánh cổng mở , một đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ trắng, quần đùi biển đen, chân dép tông, xuất hiện mặt Thẩm Dư.

 

Thẩm Dư thầm trong lòng, chú đúng là hình tượng điển hình của một ông chủ nhà cho thuê những năm 80.

 

Trương Hữu Tài liếc Bà Ổ đang phía , khi thấy Thẩm Dư, mắt ông sáng lên: “Ôi chao, Bà Ổ, cô gái là ai thế? Bà đưa cô đến tìm chuyện gì ?”

 

Bà Ổ với ông : “A Tài, cô gái ý mua nhà ông đấy, đưa cô đến xem nhà.”

 

Trương Hữu Tài thấy Thẩm Dư phong thái sang trọng, qua là tiền.

 

Ông cũng nhiệt tình chào đón Thẩm Dư: “Cô gái, mau xem, xem.”

 

Mèo Dịch Truyện

Trương Hữu Tài và Bà Ổ cùng Thẩm Dư xem khắp nhà, từ lầu xuống nhà.

 

Thẩm Dư bắt đầu bới móc khuyết điểm của căn nhà: “Ông chủ, căn nhà của ông cũ quá , lầu còn thấm nước, nếu mua thì tiền sửa sang cũng tốn kha khá, ông đừng hét giá linh tinh, cứ một cái giá thành tâm, nếu hợp lý thì sẽ mua.”

 

 

Loading...