Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-12-11 14:38:50
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tô Quan Khanh dần hồi tỉnh đôi chút, cảm thấy cơn đau giảm nhiều. Tứ chi bách hài dường như đang du ngoạn trong một đám mây ấm áp, vô cùng dễ chịu. Đặc biệt là các ngón tay, những kinh mạch tắc nghẽn cũng cảm giác thông suốt.
Hắn từ từ mở mắt, bên tai liền truyền đến giọng quan tâm lo lắng của Khương Đồng: "Quan Khanh! Chàng cảm thấy thế nào? Đỡ hơn ? Còn đau ?"
"Đồng Đồng..." Tô Quan Khanh thều thào.
"Ta đây," Khương Đồng đang giường , ngừng dùng hai tay xoa bóp các ngón tay cho , "Sao ? Ta cho đốt lò sưởi trong phòng lên , thấy dễ chịu hơn chút nào ?"
Môi Tô Quan Khanh khẽ động, nhưng nên lời.
Khương Đồng bỏ tay xuống, dùng khăn lau những giọt mồ hôi rịn trán , dịu dàng với : "Đừng sợ, Quan Khanh, vẫn luôn ở đây."
"Đồng Đồng..." Từ kẽ răng Tô Quan Khanh bật một tiếng nức nở trầm thấp, đôi mắt vô hồn phủ lên một tầng nước.
"Ta đây, vẫn luôn ở đây." Khương Đồng nắm tay , nhẹ nhàng đặt lên môi , hôn một cái.
"Ta cứ tưởng, nàng sẽ chẳng bao giờ để ý đến nữa."
Khương Đồng cúi xuống ôm lấy : "Sẽ , bao giờ nữa."
Sáng sớm hôm , Tô Quan Khanh tỉnh hẳn. Hắn chút mơ hồ, đêm qua hình như Đồng Đồng đến? Hay chỉ là mơ?
Hắn cử động tay, phát hiện tay đang nắm một thứ gì đó mềm mại ấm áp, hình như là... một bàn tay?!
"Tỉnh ?" Giọng Khương Đồng vang lên bên tai.
Tô Quan Khanh đột nhiên giật kinh hãi, vội vàng rụt tay , bật dậy.
"Đồng Đồng?! Nàng ở đây?"
"Đêm qua ngang qua, thấy rên đau, nên xem thử." Khương Đồng duỗi , cũng từ giường dậy.
"Nàng! Đêm qua nàng ngủ đây ?!" Cảm nhận động tĩnh giường, Tô Quan Khanh trợn tròn mắt. Chuyện đó là ảo giác do đau đến cực điểm mà sinh ư?
"Chẳng tối qua ôm lóc, cho ?" Khương Đồng một cách đường hoàng, lý lẽ.
Tô Quan Khanh ngủ dậy, chuỗi thông tin cho hồn siêu phách tán, nửa ngày cũng thốt một chữ nào.
Khương Đồng kéo tay , xem xét kỹ lưỡng, xoa bóp vài cái, hỏi: "Sao ? Hôm nay còn đau ?"
Tô Quan Khanh chợt bừng tỉnh, giật tay về, cố nặn vẻ mặt nghiêm nghị: "Đồng Đồng, nàng nên đến đây. Nửa đêm canh ba, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nếu truyền ngoài..."
"Đã truyền ngoài ." Giọng Khương Đồng tùy tiện.
Cơ thể Tô Quan Khanh cứng đờ: "Cái gì?"
"Đêm qua đau đến mức thần trí mơ hồ, cho đốt lò sưởi, sai mời đại phu, gây náo loạn trời đất, kẻ nên đều hết ."
Tô Quan Khanh xong, sắc mặt trắng bệch.
Khương Đồng xa, ghé sát tai thì thầm: "Lúc đại phu đến, còn ôm cứng ngắc, c.h.ế.t cũng buông tay. Ngay cả khi ngâm tay nước thuốc, cũng là trong lòng mà ngâm đó."
Tô Quan Khanh lắp bắp: "Đồng Đồng, nàng, nàng, chuyện thể đùa giỡn, nàng, nàng thể lừa ."
Khương Đồng nắm lấy tay , đưa lên mũi : "Chàng tự ngửi xem, còn mùi t.h.u.ố.c . Lúc nha, chịu ngoan ngoãn ngâm tay, đành ôm , ấn tay nước thuốc. Hai chúng , bốn bàn tay cùng ngâm đấy. Tay cũng đầy mùi thuốc."
Tô Quan Khanh quả nhiên ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c nồng nặc ngón tay, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn lùi liên tục về phía mấy thước, mãi đến khi lưng dựa tường mới run rẩy : "Đồng Đồng, nàng hồ đồ! Nàng quản gì chứ? Nàng như , danh tiếng của nàng hủy hoại !"
Hắn ôm đầu, rơi trạng thái tự kỷ sâu sắc: "Nàng , nàng mau . Nàng tránh xa ."
Khương Đồng cố tình chịu , nàng dứt khoát trèo lên giường, ngay bên cạnh Tô Quan Khanh.
Cảm nhận Khương Đồng đang gần, Tô Quan Khanh cuống quýt bực bội: "Đồng Đồng! Rốt cuộc nàng gì! Ta rõ ràng , chúng ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay còn liên can gì nữa! Nàng, nàng là sắp trở thành Vương phi , nàng, nàng thể giữ gìn danh tiếng của ?"
"Nói xong ?" Khương Đồng co chân bên cạnh , ánh mắt lạnh lùng .
"Nói xong ." Tô Quan Khanh lẩm bẩm một câu, dịch xa Khương Đồng thêm một chút.
Khương Đồng cứ dịch chuyển, đôi mắt cáo khẽ nheo , lộ vẻ nguy hiểm.
"Nàng hiểu ý mà. Danh tiết của con gái là quan trọng nhất." Tô Quan Khanh bổ sung thêm một câu.
" , danh tiết của con gái là quan trọng nhất, tục ngữ câu: 'C.h.ế.t đói là chuyện nhỏ, mất tiết là chuyện lớn [1]', nếu mất danh tiết, thì thể gả cho nhà ," Khương Đồng cũng tựa lưng tường, nàng hừ lạnh một tiếng, " ai từng hỏi qua , lấy chồng ?"
Tô Quan Khanh kinh ngạc ngẩng đầu.
"Tam tòng tứ đức," Khương Đồng khẽ một tiếng, "Tô Quan Khanh, xem, đức nào?"
Môi Tô Quan Khanh khẽ mấp máy, rốt cuộc dám .
"Lúc gả, theo ý cha nữa, nghĩ khi xuất giá, thể phu vi cương (lấy chồng trụ cột) ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-67.html.]
Tô Quan Khanh thành thật lắc đầu. Ngay cả khi hôn ước của họ còn tồn tại, cũng bao giờ mong đợi Đồng Đồng chịu lời .
"Phụ Đức yêu cầu nữ t.ử tài danh hiển lộ," Nàng nghiêng đầu , giọng mang theo sự kiêu ngạo che giấu, " hiện giờ, văn nhân nhã sĩ cả kinh thành, ai mà danh tiếng Họa Y Khương của ?"
Khương Đồng đầu , về phía rèm màn giường: "Phụ Ngôn chú trọng trinh tĩnh, thuận tòng. Chàng nghĩ chịu thuận tòng ai? Phụ Dung dạy nữ t.ử sửa sang dung nhan, lười đến nỗi cả son phấn cũng chẳng buồn thoa. Còn Phụ Công, cái càng nực hơn, nữ công thêu thùa, tề chỉnh rượu thịt, chủ trì việc nhà... chẳng thứ gì. Mẹ từng ép học những thứ , nhưng thà trèo cây bắt chim còn hơn."
Khương Đồng cong khóe môi, nở một nụ chế giễu: "Những luật lệ của các , chẳng thèm để tâm đến một chút nào. Ai cũng đừng hòng dùng những thứ để ràng buộc ."
Tô Quan Khanh , Khương Đồng từ nhỏ tính cách như . Hắn bao giờ cảm thấy điều đó là vấn đề.
Thậm chí khi Khương Hoài Sơn dạy dỗ con gái, còn che chắn. Lúc đó ngây thơ nghĩ thể bảo vệ Khương Đồng như cả đời, để nàng mãi mãi sống một cách vô tư vô lự.
hiện tại, còn khả năng đó nữa.
Hắn thể bảo vệ nàng.
Điều duy nhất thể bây giờ là khuyên nàng chọn một con đường tương đối dễ dàng, ít phạm sự công phẫn của quần chúng hơn.
Tô Quan Khanh khó khăn mở lời: "Đồng Đồng, nàng còn nhỏ, bá phụ bá mẫu cưng chiều nàng, tùy hứng một chút thì thôi. Nàng năm nay mười bảy , gả Vương phủ, thể tiếp tục tùy ý càn như nữa..."
"Tùy ý càn? Ta từng tùy ý khi nào? Kẻ tùy tiện từ đến nay từng là ," Khương Đồng ngắt lời , giọng mang theo vài phần lửa giận, "Hai đính hôn cho , ai hỏi qua ý kiến của ? Muốn gả cho ai thì gả, bao giờ hỏi , bây giờ tùy ý?"
Tô Quan Khanh lộ vẻ mặt chút tủi , đính hôn cho nàng là cha trưởng bối, là .
Khương Đồng thấu suy nghĩ trong lòng , vạch trần: "Tô Quan Khanh, cũng vô tội. Ta thích , lấy , bảo hủy hôn, ý kiến của ? Bây giờ thích , ở bên , đẩy ngoài. Chàng đưa quyết định , hỏi qua ý kiến của ? Lòng khó chịu ? Tô Quan Khanh, cho , rốt cuộc ai mới là kẻ tùy hứng?"
Một tràng lời khiến Tô Quan Khanh tâm như d.a.o cắt. Hắn siết chặt nắm đấm, chịu đựng cơn đau thấu tim từ những xương cốt lành trong dị dạng, dường như chỉ như mới giúp dễ chịu hơn.
"Xin , Đồng Đồng, chuyện quyết tâm, dù với nàng..."
"Tô Quan Khanh, hỏi ý kiến của ."
Tô Quan Khanh sững sờ.
"Nếu các tùy ý càn, dứt khoát tùy ý càn một ," Khương Đồng , "Ý nghĩ của lúc lúc khác, lười hỏi ý kiến của . Chàng nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ quản điều là gì thôi."
"Nàng... nàng gì?" Giọng Tô Quan Khanh chút run rẩy.
"Ta ."
Đầu Tô Quan Khanh "ong" một tiếng nổ tung, nửa ngày mới hồn. Hắn khổ một tiếng: "Đồng Đồng, nàng đừng đùa nữa, nàng thể cưới nàng."
Khương Đồng khẽ một tiếng: "Tô Quan Khanh, đừng tự đa tình, lúc nào gả cho ?"
Tô Quan Khanh ngơ ngác chớp chớp mắt. Câu hỏi trả lời . Đồng Đồng hình như quả thực từng nàng gả cho , nàng hình như là...
Khương Đồng dịch chuyển đến mặt Tô Quan Khanh, tay lướt qua gò má tuấn tú của : "Ta chỉ cưới về nhà."
Khi Tô Quan Khanh kịp phản ứng, Khương Đồng áp sát, thở nóng bỏng phả mặt . Trong lòng hoảng loạn, tìm cách thoát : "Đồng Đồng... đừng như ... ... ưm..."
Khương Đồng chịu để chạy thoát, nàng cúi đè tới, dồn Tô Quan Khanh đang hoảng loạn góc tường, hôn lên môi .
...
Dưới sự trấn áp bá đạo của Khương Đồng, hai xem như "hòa hảo như lúc ban đầu".
Sáng sớm Khương Đồng sẽ đích đến, đón Tô Quan Khanh đến thư phòng cùng.
Nếu Tô Quan Khanh , tự khắc Triệu Tước Sinh và Khương Đồng phối hợp. Chỉ cần một kéo một bên cánh tay, bộ giá , liền thỏa hiệp, ngoan ngoãn theo các nàng.
Trong thư phòng, Tô Quan Khanh vốn hạ quyết tâm động, chỉ như một khúc gỗ. chịu nổi việc Triệu Tước Sinh luôn vấn đề cần thỉnh giáo .
Hắn cũng vì , cứ một lát, đứa trẻ im lặng mất tăm, cuối cùng chỉ còn và Khương Đồng ở bàn luận.
Tô Quan Khanh hai sư đồ cho còn chút nóng nảy nào, vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng duy trì nữa.
"Quan Khanh, ngoài một chuyến, gửi một bức thư họa. Chàng cùng nhé." Khương Đồng , cẩn thận cuộn bức tranh trang trí xong , bỏ một chiếc túi gấm.
"Ta ." Tô Quan Khanh lập tức từ chối. Hắn cả kinh thành đều thấy sự mật của họ.
Khương Đồng tới kéo : "Đi thôi."
Tô Quan Khanh ngẩng cao đầu thẳng, nghiêm nghị như một cây tùng: "Ta là !"
"Ai hỏi ý ?" Khương Đồng chớp chớp mắt, "Tước Sinh, đỡ sư phụ dậy."
"Vâng!"
Tô Quan Khanh nhất thời nghẹn lời, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng: "Hai ! Hai ức h.i.ế.p quá đáng!"
[1] Câu nổi tiếng trong Nho giáo: "C.h.ế.t đói là việc nhỏ, mất tiết là việc lớn" (餓死事極小,失節事極大), nhấn mạnh sự quan trọng của tiết hạnh.