Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:24:28
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , khi A Kiều rời , Khương Đồng hỏi nàng liệu cách nào để giam chung một chỗ với Tô Quan Khanh .
Khi đó, A Kiều chỉ nàng sẽ thử xem .
Khương Đồng vốn cũng chẳng ôm hy vọng quá lớn, nào ngờ chỉ hai ngày , ngục đến dẫn nàng sang lao phòng của Tô Quan Khanh.
Thực , kể từ khi Khương Hoài Sơn bắt và họ rơi cảnh lực bất tòng tâm, A Kiều dốc sức cài cắm của nội bộ Cẩm Y Vệ. Trong những t.ử sĩ mà Mao Chương để cho nàng, thiếu hậu nhân của những trung thần sống c.h.ế.t theo Cảnh Thái đế, vốn dĩ chút manh mối và quan hệ. Cộng thêm thủ đoạn của A Kiều và sự am hiểu về Cẩm Y Vệ từ kiếp của nàng, đến lúc sự bắt đầu chút thành tựu.
Khi Khương Đồng đưa đến lao phòng của Tô Quan Khanh, đang đống rơm rạ ẩm mốc.
"Quan Khanh!"
Vừa thấy tình trạng của , Khương Đồng liền nhận điều bất thường. Nàng vội vã lao tới, cúi xuống bên cạnh Tô Quan Khanh, lập tức phát hiện sắc mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ. Nàng đưa tay sờ lên trán , xúc cảm tay nóng rực như lửa đốt.
Khương Đồng vội sang cầu cứu tên ngục đưa .
Tên ngục chẳng hề coi đó là chuyện to tát: "Vừa mới chịu hình xong, phát sốt là chuyện bình thường, qua đêm nay hạ sốt thì sẽ thôi."
Khương Đồng thì kinh hãi, vội vàng kiểm tra thể một lượt, đập mắt nàng là mười ngón tay của Tô Quan Khanh đang đặt bụng sưng đỏ dị thường.
Nàng chẳng cần chạm , chỉ mười ngón tay vặn vẹo cũng đủ , xương ngón tay của Tô Quan Khanh gãy nát cả !
"Tại dùng hình với ?" Khương Đồng chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bùng lên từ tận đáy lòng, nàng phắt dậy, sang tên ngục gắt gao chất vấn.
Tên ngục hừ lạnh một tiếng: "Đây chính là kết cục của kẻ dám lừa gạt Thánh thượng. Mù lòa cũng ngăn vẽ tranh, xem phế đôi tay , còn lấy cái gì mà vẽ."
Lòng Khương Đồng lạnh toát, nàng bọn họ đắc tội quá nặng với Chính Thống đế .
lúc , Tô Quan Khanh bỗng cử động nhẹ, miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng thanh âm quá nhỏ, rõ ràng.
Khương Đồng vội , cúi thấp , ghé sát tai ——
"Nước..."
"Được, lấy nước cho ngay." Khương Đồng chống tay dậy, vội vàng quanh quất.
Gian lao phòng của Tô Quan Khanh điều kiện rõ ràng tồi tệ hơn bên phía nàng nhiều. Không chăn đệm đành, ngay cả một cái ấm chén nước cũng chẳng . Khương Đồng đảo mắt quanh một vòng, chỉ thấy trong góc một chiếc bát vỡ sứt mẻ, nàng vội chạy tới cầm lên, bên trong trống rỗng.
Lúc tên ngục ban nãy bỏ , Khương Đồng liền lao cửa, đập mạnh song sắt la hét.
Một lát , một ngục khác thấy tiếng nàng gọi, xách theo ấm nước . Khương Đồng vội đưa cái bát vỡ hứng nước.
Tên ngục rót nước, liếc mắt quanh, thấy ai mới hạ giọng : "A Kiều lão đại ân với , tỷ dặn dò tiểu nhân chiếu cố cô nương. Cô nương cần gì cứ với tiểu nhân một tiếng là ."
Khương Đồng thì mừng rỡ khôn xiết, vội hỏi: "Tô công t.ử thương nặng, thể giúp mời đại phu ?"
Tên ngục ngờ nàng mở miệng đưa yêu cầu khó khăn nhường , khỏi lộ vẻ khó xử: "Việc e là khó. Nếu bảo tiểu nhân lén mang chút đồ thì còn , chứ đưa cả đây..."
"Nếu thể mời đại phu, thể giúp kiếm chút t.h.u.ố.c trị thương, và vài thanh nẹp gỗ ?"
Chỗ xương gãy của Tô Quan Khanh nhất định xử lý.
"Cái thì thành vấn đề. Cô nương đợi một lát." Tên ngục đáp.
Nhận lời hứa, Khương Đồng an tâm hơn đôi chút. Nàng đặt bát nước sang một bên, định đỡ Tô Quan Khanh dậy. Tô Quan Khanh vẫn đang hôn mê, cơ thể chút sức lực, Khương Đồng kéo hai mà vẫn nhúc nhích. Nàng dứt khoát dậy, dồn khí xuống đan điền, tấn vững vàng, dùng hết sức bình sinh giữ lấy vai mà kéo dậy.
Thế nhưng dậy một nửa, tay của liền trượt khỏi bụng , xương gãy va chạm mạnh, Tô Quan Khanh run b.ắ.n cả , bật tiếng kêu t.h.ả.m thiết khe khẽ.
Tim Khương Đồng như ai bóp nghẹt, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân đặt kéo lên một nửa xuống , cúi đầu kiểm tra thương thế của .
Ngay khi nàng đang cố gắng cẩn thận hết mức để duỗi thẳng mười ngón tay của Tô Quan Khanh, bên tai bỗng vang lên giọng khàn đặc yếu ớt của ——
"Đồng Đồng, là nàng ?"
Khương Đồng giật đầu , thấy Tô Quan Khanh mở mắt, đôi mắt vô thần đang cố "" về phía nàng.
"Là đây." Khương Đồng vội đáp lời.
Nghe thấy giọng của Khương Đồng, đôi mắt đen thẫm như bầu trời đêm của Tô Quan Khanh trong khoảnh khắc bỗng bừng sáng: "Ta thực sự đang mơ ? Đồng Đồng? Nàng thật sự đang ở bên cạnh ?"
"Phải, đang ở bên cạnh đây," Khương Đồng sống mũi cay cay, mặt chỗ khác, hít sâu vài mới tiếp, "Uống nước nhé?"
Tô Quan Khanh gật đầu, cố gắng ngẩng lên. Khương Đồng một tay đỡ lấy gáy , một tay đưa bát nước đến bên môi .
Đợi uống xong, Khương Đồng đặt bát xuống đất, tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má : "Sao ngốc nghếch như . Biết rõ Chính Thống đế đang sầu não vì tìm chỗ trút giận, còn tự chui đầu lưới. Bị thương thành thế , ..." Khương Đồng nhất thời nghẹn ngào, lời ứ nơi cổ họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-62.html.]
Vết thương đau buốt tâm can, Tô Quan Khanh cố nén chịu đựng, nhưng đôi lông mày vẫn kìm mà nhíu chặt. Chàng gượng gạo nhếch môi, nở một nụ khó coi: "Ta , thật sự mà."
Trong đầu Khương Đồng "ầm" một tiếng, dáng vẻ của Tô Quan Khanh mắt trong khoảnh khắc chồng khít lên hình ảnh trọng thương hấp hối, nụ vẫn y hệt kiếp .
Kiếp , vì để bảo vệ nàng chu , sống c.h.ế.t chịu đựng tám mươi trượng, mạng sống chỉ còn trong gang tấc, mà vẫn gượng dỗ dành nàng.
Ký ức tựa như cơn ác mộng ập tới, bao trùm lấy nàng, khiến nàng nghẹt thở.
"Sao thể , đó là mười ngón tay liền với tim..." Hốc mắt Khương Đồng nóng hổi, nàng ngửa đầu lên để nước mắt rơi xuống, "Chàng chỉ dỗ dành ! Tô Quan Khanh, giờ mới là tên khốn kiếp đầy miệng dối trá!"
"Đồng Đồng, xin , nàng đừng giận..."
"Ta thể giận? Trước đây hứa với thế nào? Chàng việc đều sẽ theo ! tại tự ý chủ? Chàng đầu thú, hỏi qua ý ? Tô Quan Khanh, từ sớm là thích kẻ lời, cứ như , ... sẽ thích nữa!"
Khương Đồng xoay , lưng với Tô Quan Khanh, nước mắt kìm mà tuôn rơi lã chã.
Tô Quan Khanh mở to đôi mắt mờ mịt, hướng về phía nàng, mấp máy môi nhưng phát tiếng.
Gian lao phòng nhỏ hẹp, nhất thời chìm tĩnh lặng.
Hồi lâu , Tô Quan Khanh dường như hạ quyết tâm, run giọng : "...Không thích nữa cũng ."
Khương Đồng giọng điệu thấy , phắt , chỉ thấy mặt Tô Quan Khanh lộ vẻ thê lương khổ sở, :
"Khi Tô gia mắc tội, vốn nên c.h.ế.t . Chính Thống đế giữ , chẳng qua là câu tung tích của Cảnh Thái di cô. Hiện giờ còn lý do gì để giữ nữa. Đồng Đồng, quên . Sau khi ngoài, nàng hãy tìm một khác hơn . Nàng vốn ngưỡng mộ luyện võ, luyện võ... cũng , chỉ là... chỉ là đừng tìm thư sinh trói gà chặt, trăm điều vô dụng như nữa..."
"Tô Quan Khanh, ý gì?" Sắc mặt Khương Đồng trầm xuống, cắt ngang lời .
Khóe mắt Tô Quan Khanh lăn xuống một giọt lệ, nhắm mắt , thần sắc thê khổ: "Đồng Đồng, duyên phận kiếp của chúng chỉ thể đến đây thôi. Được nàng để mắt xanh coi trọng, đời nguyện ước của đủ, dù giờ khắc c.h.ế.t cũng còn gì hối tiếc."
"Duyên phận giữa chúng tận , tính," Nước mắt Khương Đồng thu , nơi đáy mắt đỏ ngầu lộ một tia ngoan tuyệt, "Kẻ độc phu dân tặc ngai vàng cũng tính!"
Lời của nàng dọa Tô Quan Khanh giật thót —— Đại Minh Luật quy định: Kẻ mắng c.h.ử.i Hoàng đế, trảm.
Sắc mặt vốn xanh xao của Tô Quan Khanh càng trở nên trắng bệch còn chút máu, vội hạ thấp giọng: "Đồng Đồng, chỉ trích Thánh thượng. Cẩn thận vách tai!"
"Chàng sợ ?" Khương Đồng qua lỗ thông khí nhỏ hẹp phía lao phòng, ánh mắt rực lửa bên ngoài, "Cái gọi là bậc chí tôn một nước, cũng chỉ là kẻ đức xứng vị. Kẻ đáng c.h.ế.t là !"
Tô Quan Khanh mà tim đập chân run: "Đồng Đồng, bậy!"
Khương Đồng nhắm mắt , hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu còn sự gay gắt phẫn nộ mà trở nên mềm mỏng hơn: "Quan Khanh, cho phép những lời buông xuôi, vẫn đến lúc tuyệt vọng thực sự . Chúng đừng tự loạn lòng quân."
"Đồng Đồng..."
"Ta hứa với ." Khương Đồng kiên quyết .
Tô Quan Khanh Khương Đồng nhất định đang chằm chằm, để nàng thấy sự nỡ và yếu đuối của bản , theo bản năng định đầu .
Khương Đồng chẳng để trốn tránh, nàng cúi xuống, dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt : "Chàng còn nhớ lời thề của chính ? Chàng , một nữa."
"Đồng Đồng..." Giọng của Tô Quan Khanh mang theo sự cầu khẩn.
"Chàng !"
Hai cứ thế giằng co một lúc, Tô Quan Khanh rốt cuộc thắng nổi nàng, chỉ thốt lên từng chữ trầm thấp, ngắt quãng: "Sinh, nguyện cây liền cành mãi mãi dài lâu; Tử, nguyện cùng xuống suối vàng ngày đêm bầu bạn, nhưng mà Đồng... ưm ưm..."
Khương Đồng đợi hết câu, nàng cúi đầu, dùng môi chặn lấy môi .
...
Mấy ngày tiếp theo, Chính Thống đế dường như quên mất hai trong Chiếu ngục, còn dùng hình với Tô Quan Khanh nữa, nhưng cũng chẳng thả Khương Đồng .
Tên tai mắt của A Kiều ngược vô cùng giữ chữ tín, quả thực lén mang t.h.u.ố.c trị thương và nẹp gỗ cho Khương Đồng.
Khương Đồng nhận liền lập tức bôi t.h.u.ố.c cho Tô Quan Khanh, dùng nẹp gỗ cố định xương gãy.
Rõ ràng là đang ở trong lao phòng lạnh thấu xương, mà Khương Đồng bận rộn đến toát cả mồ hôi. Đợi đến khi nàng đầu đầy mồ hôi xử lý xong vết thương cho Tô Quan Khanh, đầu thì thấy đau đến mức ngất từ lúc nào.
Khương Đồng dám đ.á.n.h thức , nàng cẩn thận lấy miếng vải vụn mà Tô Quan Khanh c.ắ.n chặt trong miệng , nhẹ nhàng giúp khép miệng .
Tô Quan Khanh tuy đang hôn mê nhưng ngủ cũng chẳng an , lẽ trong mơ cơn đau vẫn thuyên giảm chút nào, đôi mày vẫn nhíu chặt thật sâu, miệng thi thoảng nỉ non vài tiếng vô nghĩa.
Nhìn thấy Tô Quan Khanh vì mà chịu đựng sự giày vò nhường , Khương Đồng chỉ hận bản chẳng thể gì , trái tim cũng đành đau đớn như ai d.a.o cắt.
Mặt trời dần khuất bóng, ánh sáng hắt từ lỗ thông gió ngày càng mờ tối. Khương Đồng vẫn bất động, nàng bó gối bên cạnh Tô Quan Khanh, trong đôi mắt hồ ly to tròn chỉ phản chiếu duy nhất dung nhan của .