Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:24:26
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Vốn dĩ, trong tu bổ thư họa, nối bút cũng là bắt buộc. Nếu đủ tự tin, để trống còn hơn lấp bừa .

 

Khương Đồng vô vọng ngã vật xuống ghế, chỉ còn hai ngày nữa, lúc đừng là Tái Thế Đạo Tử, ngay cả Ngô Đạo T.ử bản ngài đến, hai ngày cũng thể vẽ hơn năm mươi vị thần tiên.

 

Hoàng đế chỉ g.i.ế.c nàng, kiểu gì nàng cũng thoát , cứ thế , hai ngày , nàng thà ngủ một giấc ngon lành chờ c.h.ế.t còn hơn.

 

Tâm lý của nàng điều chỉnh xong, nhưng Chung Uyển Từ với nàng.

 

Hóa , khi vị Thái giám đến, Khương Hoài Sơn cũng con gái e rằng thoát kiếp nạn , khỏi khí cấp công tâm (quá xúc động), bệnh tình càng nặng hơn.

 

Khương Đồng còn cách nào, may mắn là bức tranh tu sửa gần xong , bước cuối cùng là lắp trục tranh (trang thiên địa can), nàng dứt khoát giao cho Triệu Tước Sinh, chuyển đến Chủ ốc, cùng Chung Uyển Từ chăm sóc Khương Hoài Sơn.

 

Khương Đồng , khi nàng , Triệu Tước Sinh lời tự dán tranh, mà âm thầm cho Tô Quan Khanh .

 

Tô Quan Khanh , liền tháo dải lụa gấm xuống, lộ đôi mắt đỏ hoe sưng húp.

 

Triệu Tước Sinh hề lộ vẻ kinh ngạc, mà phối hợp ăn ý với sư phụ, một mài mực canh gác, một dựng bút vung vẽ.

 

Hai thầy trò bỏ cả ăn uống, đói thì c.ắ.n bánh bao mà Phong Phất Liễu mang đến để lót .

 

Đến tối, Triệu Tước Sinh thắp đầy phòng nến để chiếu sáng cho sư phụ .

 

《Bát Thập Thất Thần Tiên Quyển》 là vẽ nét trắng (bạch miêu), cần phối màu, nên vẽ ban đêm cũng cần lo lắng sẽ lệch màu.

 

Tô Quan Khanh cứ thế thức thâu đêm suốt sáng vẽ, từng hình tượng thần tiên cực kỳ tinh xảo tuyệt mỹ tuôn chảy từ đầu bút của .

 

Có tiên quan trang nghiêm nghiêm túc, thần tướng mắt tròn trợn trừng, đế quân uy phong lẫm liệt, cũng kim đồng hoạt bát dễ thương, họ hoặc cầm bình báu, hoặc ôm đàn tỳ bà, hoặc ưng lư hương, hoặc cầm tràng phan...

 

Mỗi vị đều phiêu dật phóng khoáng, sống động như thật.

 

Họ che chắn, xen kẽ, sắp xếp khéo léo, đầy tình tứ, đội ngũ đang tiến lên đó, cứ như là sống dậy, hiện một sức sống nhộn nhịp tấp nập.

 

trạng thái của Tô Quan Khanh giống sự an lành vui vẻ của các nhân vật ngòi bút , mắt đau điếng, nước mắt sinh lý ngừng tuôn rơi, nhưng hề để tâm, mặc cho nước mắt rớt xuống vạt áo, bút vẽ trong tay vẫn ngừng một khắc nào.

 

Từ ngày thấy tàn quyển 《Bát Thập Thất Thần Tiên Quyển》 đó, bảo Triệu Tước Sinh chuẩn sẵn bút mực giấy nghiên cho , bắt đầu luyện tập, thiết kế trong phòng , luyện tám ngày, nước mắt cũng rơi tám ngày.

 

...

 

Hai ngày , hầu bẩm báo vị Thái giám đến, Khương Đồng liền về phía thư phòng để lấy cuộn tranh.

 

Nàng thấy Triệu Tước Sinh đang trong thư phòng, liền bảo cô bé lấy tranh.

 

Tuy nhiên, Triệu Tước Sinh chỉ căng thẳng chằm chằm nàng.

 

Khương Đồng nghi ngờ di chuyển tầm mắt, đợi thấy bức tranh, liền giật kinh hãi, bước nhanh đến án thư.

 

Trên bàn dài trải bức 《Bát Thập Thất Thần Tiên Quyển》, những trống lớn bức tranh biến mất.

 

Tám mươi bảy vị thần tiên, mỗi vị đều sống động như thật, vạt áo bay phấp phới, dường như giây phút tiếp theo sẽ bay khỏi bức tranh.

 

Phần mới vẽ và tranh cũ hòa quyện tuyệt hảo, thể phân biệt chỗ nào là mới thêm , chỗ nào là vốn .

 

Khương Đồng ngay lập tức hiểu chuyện gì xảy , nhất thời tâm trạng kích động, đau lòng, vui mừng, tức giận.

 

Ánh mắt nàng lướt qua từng vị tiên đồng, lực sĩ, tiên quan... mới thêm , như khắc ghi họ trong lòng.

 

nhiều thời gian để nàng tiếp tục xem, nàng nhẹ nhàng thở một , cuộn bức tranh .

 

Khi bước khỏi cửa, nàng liếc Triệu Tước Sinh một cái, chỉ một cái, hù cho cô bé giật , dám ngẩng đầu lên, co rụt chằm chằm mũi chân .

 

“Đợi xử lý sư phụ con xong, xử lý con.”

 

Khương Đồng thu hồi ánh mắt, về phía Chính sảnh.

 

Vị Thái giám lệnh cho trải cuộn tranh , cũng vô cùng kinh ngạc.

 

Trợn tròn mắt, xem xem mấy , cứng họng tìm bất kỳ sơ hở nào, đành cầm tranh, hậm hực bỏ .

 

Ông khỏi, Khương Đồng chạy như bay về phía phòng Tô Quan Khanh.

 

“Quan Khanh!”

 

Tô Quan Khanh mới xuống, mười ngày đêm nghỉ ngơi t.ử tế, thực sự chịu nổi nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-60.html.]

Tuy nhiên, trong lòng luôn treo việc bên Khương Đồng giao phó thuận lợi , giường mà cũng thể chợp mắt.

 

“Đồng Đồng?” Nghe thấy giọng Khương Đồng, vật lộn dậy, “Thế nào ? Vị Thái giám gì?”

 

Khương Đồng trả lời , mà đưa tay giật thẳng dải vải che mắt xuống.

 

Tô Quan Khanh đề phòng nàng trực tiếp tay, giật đột ngột, về phía trong giường như che giấu.

 

Tuy nhiên chậm một bước, Khương Đồng thấy đôi mắt đỏ hoe sưng húp của .

 

Khương Đồng lập tức đau lòng cực độ, cũng giận dữ cực độ, nàng bước lên một bước, quỳ một chân lên giường, mượn lực cưỡng ép xoay vai , nhưng Tô Quan Khanh vẫn đầu chỗ khác.

 

Khương Đồng đưa tay bẻ mặt , gấp gáp : “Không nhúc nhích!”

 

Tô Quan Khanh liền dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn để Khương Đồng kiểm tra.

 

Mí mắt sưng tấy bóng lên, ngay cả bờ mi cũng sưng thành một túi mắt, vùng da quanh mắt vốn trắng trẻo cũng đỏ lên.

 

“Mở mắt!” Giọng nàng căng thẳng.

 

Tô Quan Khanh ngoan ngoãn mở mắt.

 

Khương Đồng thầm hít một khí lạnh, trong mắt đầy rẫy m.á.u đỏ, như sắp chảy m.á.u ngoài.

 

Khóe mắt, lẽ vì lau nước mắt thường xuyên, da chút tổn thương.

 

Trái tim Khương Đồng ngừng run rẩy, tay nàng đưa qua, vuốt ve hốc mắt , nhưng cuối cùng dám chạm .

 

“Có đau ?”

 

Tô Quan Khanh dùng lòng bàn tay che hốc mắt, mệt mỏi: “Không đau , chỉ mỏi thôi, , nghỉ ngơi là khỏi.”

 

“Ta đưa gặp đại phu.” Khương Đồng kéo cổ tay .

 

“Đồng Đồng,” Tô Quan Khanh ấn mu bàn tay nàng, “Ta mệt quá, cho ngủ một giấc ?”

 

Phản ứng đầu tiên của Khương Đồng là từ chối, nhưng vẻ ngoài tiều tụy của , lòng nàng lập tức mềm nhũn.

 

“Ngủ ngủ .” Nàng bực bội .

 

“Đồng Đồng, xin , nàng đừng giận nữa nhé? Ta đảm bảo, gì cũng lời nàng, sẽ tự ý chủ nữa.” Tô Quan Khanh trông cực kỳ buồn ngủ, mí mắt mở nổi, nhưng vẫn cố gắng xoa dịu cảm xúc của nàng.

 

Khương Đồng thô bạo ấn xuống, thuận tay kéo chăn trùm kín : “Ngủ ! Đợi ngủ dậy sẽ tính sổ với !”

 

...

 

Tô Quan Khanh ngủ một giấc trọn vẹn một ngày một đêm, sáng hôm Khương Đồng đến thăm , lúc gặp Phong Phất Liễu mang đồ ăn sáng đến cho .

 

“Chàng dậy ?” Khương Đồng hỏi.

 

xem .” Phong Phất Liễu , đặt mâm thức ăn lên bàn ở gian ngoài (minh gian), bước gian ngủ (tẩm thất).

 

Tô Quan Khanh thấy giọng Khương Đồng, đang định dậy, nhưng vì ngủ lâu quá, vô lực, lên, liền ngã nhào về phía gầm giường.

 

Phong Phất Liễu mắt nhanh tay lẹ đỡ , đẩy ngược trong giường:

 

“Thôi thôi thôi, đừng dậy nữa, cứ đó từ từ . gọi tám trăm cũng chẳng thấy tỉnh, Đại tiểu thư nhà đến, liền lăn lê bò toài cũng dậy là ?”

 

Tô Quan Khanh chỉ với với vẻ mặt tái nhợt, gì.

 

Khương Đồng lúc cầm một cái bánh bao , tủm tỉm hỏi Tô Quan Khanh: “Đói ?”

 

Tô Quan Khanh gật đầu: “Thật sự đói .”

 

Khương Đồng liền đưa cái bánh bao đó cho : “Đây, cho .”

 

Nụ của Tô Quan Khanh cứng : “Nàng cứ đặt ở đó , từ từ ăn.”

 

“Đĩa ở ngoài, chỗ để, cầm lấy ,” Khương Đồng vẫn nhất quyết đưa cho , “Nhanh lên.”

 

Tô Quan Khanh bất đắc dĩ, đành đưa tay để nhận, nhưng đưa tay, nhận hụt.

 

Nụ của Khương Đồng biến mất, nàng giơ tay lên, lắc lắc mắt Tô Quan Khanh.

 

Tô Quan Khanh phản ứng.

 

 

Loading...