Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:43:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Chiêm Thiện cuối cùng cũng yên nữa, mùi đồ nấu của Khương Đồng và họ, ngay cả ông trong thư phòng, cũng ngửi thấy thoang thoảng.

 

Quả thực đùa, đó rõ ràng là mùi thơm của nước dùng!

 

Chu Chiêm Thiện cất bước thẳng đến gian phòng của Khương Đồng.

 

Trong phòng quả nhiên thắp một bếp lò nhỏ, lò chồng một nồi gốm, đang bốc nóng, Triệu Tước Sinh cầm một cái muỗng cán dài ngừng khuấy, thấy ông bước , vội vàng hành lễ.

 

Chu Chiêm Thiện giơ tay hiệu miễn lễ, liền thẳng đến bếp lò, kỹ đồ trong nồi sánh thành một loại bột màu vàng cam, là thứ gì nữa.

 

Bên trong còn một túi vải nhỏ, cũng nấu đến ngả vàng.

 

Khương Đồng đang cầm một cái đĩa nhỏ màu trắng, đó một nhúm màu pha màu vàng nâu, đang từng chút thêm trong nồi.

 

“Đây là nấu thứ gì?” Chu Chiêm Thiện nhịn hỏi.

 

Bị phiền khi đang sửa tranh, Khương Đồng trong lòng vui, nàng khẽ cau mày quá rõ ràng, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: “Bột giấy.”

 

Chu Chiêm Thiện rõ ràng để ý đến việc ghét bỏ, vẫn truy vấn: “Vậy túi vải bên trong là cái gì?”

 

Khương Đồng thực sự trả lời ông nữa, nàng chỉ tự tiếp tục pha màu.

 

Triệu Tước Sinh nào dám để một Vương gia đường đường đó, vội vàng : “Bẩm Vương gia, là hạt tiêu, quế bì, Bạch Cập...”

 

Nàng liên tiếp mấy cái tên, nhưng cũng hết, ngay cả tỷ lệ cũng nhắc đến, dù đây cũng là bí quyết độc quyền của Khương Đồng.

 

“Ngươi! Ngươi đang gì?!” Chu Chiêm Thiện kìm nâng cao giọng.

 

Đến đây, Khương Đồng mất kiên nhẫn, nàng lạnh lùng : “Đây là bước cần thiết để sửa chữa, còn xin Vương gia bình tĩnh một chút.”

 

Nàng chỉ ý định giải thích, mà còn bịt miệng Triệu Tước Sinh!

 

Chu Chiêm Thiện nào từng gặp sự lạnh nhạt , Khương Đồng chặn họng một câu, tức đến sắc mặt sa sầm ngay lập tức.

 

Khương Đồng thì để ý đến khí căng thẳng trong phòng, bộ sự chú ý của nàng đều đặt bột giấy đang sôi trong nồi.

 

Khoảng nửa nén hương , Khương Đồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Gần , múc một bát .”

 

Khương Đồng vá xong lỗ hỏng, nàng cũng thời gian rảnh để ý đến khách hàng của , nàng đặt bút lông xuống, hành lễ với Chu Chiêm Thiện :

 

“Bẩm Vương gia, sửa chữa lỗ hỏng, tự nhiên là tìm phương pháp thích hợp. Bức tranh quá nhiều lỗ hỏng, miệng lỗ quá nhỏ, nếu dùng cách thông thường là tạo miệng lỗ, cắt giấy dán từng cái một, e rằng quá tốn thời gian, chỉ xé giấy vá thích hợp thành mảnh vụn, thêm các loại d.ư.ợ.c liệu chống côn trùng, màu, nấu thành bột giấy, chấm lên lỗ hỏng. Phương pháp , thích hợp nhất để vá những lỗ nhỏ như thế , hiệu quả đạt cũng là nhất.”

 

“Phương pháp , ai dạy ngươi?” Chu Chiêm Thiện lõi tranh, Khương Đồng, mắt suýt nữa phát sáng màu xanh.

 

“Là tự nghiên cứu .”

 

“Thiên tài! Khương họa y xứng đáng là thiên tài sửa chữa thư họa! Không trách tuổi còn nhỏ thể nổi danh kinh thành! Bổn vương hôm nay mới thực sự tin, lời đồn quả nhiên sai!”

 

Đối mặt với lời khen của Điện hạ Tương Vương, thái độ của Khương Đồng vẫn bình thản, nàng mỉm nhẹ, : “Vương gia quá khen, tờ trong tay vá xong , chi bằng để Hồ lão giao phần còn cho sửa chữa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-52.html.]

 

Nàng chỉ cái nồi nhỏ vẫn đang bốc nóng bên cạnh: “Nấu một nồi lớn , là giấy Tấn khó tìm, cứ đổ cũng phí.”

 

Thái độ kiêu hèn càng khiến Chu Chiêm Thiện đ.á.n.h giá cao, ông lập tức đồng ý: “Được , phần còn , bổn vương đều giao cho ngươi sửa chữa! Người ! Đến chỗ Hồ lấy lõi tranh còn về đây.”

 

Khi nô bộc lấy giấy vẽ còn từ chỗ Hồ Thiệu Thanh, lão tức đến mũi suýt cong , liên tục la lên: “Hồ đồ! Hồ đồ! Mới bao lâu, nàng sửa xong? Việc gấp thì thành, nàng đang hủy tranh! Hủy tranh!”

 

Khương Đồng thì hề cuộc khẩu chiến bên cạnh, nàng thấy lõi tranh đều mang đến, Chu Chiêm Thiện cũng , liền với Triệu Tước Sinh: “Tước Sinh, con .”

 

Nàng thấy nàng căng thẳng đến quên cả thở, khỏi lắc đầu, nàng hận thầm nghĩ: Nếu các sư của Tước Sinh cơ bản của nàng , sẽ lênh đênh đến tầng trời thứ mấy . Đứa trẻ , rốt cuộc vẫn nhút nhát.

 

Khương Đồng bước đến, nhéo vai nàng : “Con đừng sợ, dù vá hỏng , vẫn sư phụ ở đây.”

 

Hồ Thiệu Thanh nheo mắt, cánh cửa đóng chặt của gian phòng Khương Đồng: “Không vội, chúng cứ đợi nàng một chút, đời căn bản ai thể sửa xong một bức tranh chữ dài như trong nửa tháng. Ta thấy cô nhóc tóc vàng đó chắc chắn khoác, đến lúc giao sản phẩm, xem nàng giải quyết thế nào!”

 

Khương Trạch • Phòng Chính

 

Hai tỷ họ Chung đang chuyện thâm tình.

 

Chung Yến Ca coi như rõ tình hình hiện tại của nhà họ Khương.

 

kéo tay , vẻ mặt đau lòng: “Cái nhà đàn ông chủ thì , Muội phu ở đây, hai con các ngươi sống !”

 

“Ta dựa Đồng Đồng, may mà đứa trẻ chủ kiến...”

 

Chung Yến Ca ngắt lời bà : “Muội cũng hồ đồ! Đồng Đồng lớn bao nhiêu chứ! Chỉ là một cô nương gả, cái lý để con bé chủ chuyện nhà.”

 

Chung Uyển Từ mơ hồ chớp đôi mắt đỏ hoe, chút lúng túng: “...”

 

gì mà nhưng! Thực sự gặp chuyện, cũng chỉ đàn ông mới thể tin cậy! Đồng Đồng tài giỏi đến mấy, chẳng lẽ còn thể hy vọng nó mặt xoay xở, cứu phu ? Muội cũng đừng sợ, giờ con đến , nhất định để chịu uất ức nữa.” Chung Yến Ca .

 

Phạm Diên Ngọc xen đúng lúc: “Dì, dì yên tâm , cháu ở đây, nhất định bảo vệ hai con dì chu .”

 

Chung Uyển Từ lời chạm nơi mềm yếu nhất trong lòng, nước mắt trào , bà kéo tay Chung Yến Ca chỉ : “Tỷ, tỷ đến sớm hơn, nếu đây lúc Hoài Sơn bệnh nặng, chị bên cạnh , cũng đến nỗi mất chủ ý.”

 

Chung Yến Ca : “Ôi chao, xem kìa, từ nhỏ thích , lớn chừng , , vẫn thích , đó! Chính là trụ cột. Nếu năm xưa sinh một đứa con trai thì , tiếc là là con gái, thể gánh vác gia đình. cũng , Diên Ngọc chính là con trai , cái nhà của các ngươi, nó sẽ giúp chủ. Muội đồng ý ?”

 

Chung Uyển Từ vội vàng gật đầu.

 

Khương Đồng liền định tìm Tô Quan Khanh nữa, nàng dặn dò Triệu Tước Sinh ở hành lang một câu: “Tối nay ngủ ngon một giấc, đợi ngày mai qua đó, lõi tranh chắc khô, chúng sẽ bắt đầu bước vật liệu nền.”

 

Nàng tưởng là Tô Quan Khanh bước , đầu định hỏi thăm, đợi rõ, sững sờ—

 

Người bước từ phòng phía Tây là Tô Quan Khanh, mà là một đàn ông lạ mặt lùn mập.

 

...Lạ thật, là bạn của sư phụ ?

 

Đêm hôm khuya khoắt, Triệu Tước Sinh cũng tiện phòng sư phụ để hỏi, nàng đẩy cửa bước phòng . Sư phụ , nghỉ ngơi cho để lấy tinh thần. Bước vật liệu nền là bước vô cùng quan trọng!

 

 

Loading...