Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:43:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vương gia chúng thỉnh một thợ thủ công cực kỳ giỏi sửa chữa từ Giang Nam về . Hôm nay đến Vương phủ. Vương gia , tìm thợ nào khác nữa. Cô nương xin mời về .”

 

Ngày hôm , Khương Đồng đến tận cửa cầu kiến Tương Vương, rõ ý định, liền nhận câu trả lời như từ gác cửa.

 

Lòng Khương Đồng thắt , nếu quả thật như , họ e rằng sẽ mất cơ hội tiếp xúc duy nhất với Tương Vương.

 

Trong lòng nàng bồn chồn, nhưng mặt lộ vẻ gì, liền : “Làm phiền thông báo một tiếng, cứ rằng bất kể bức tranh đó bao nhiêu lỗ mọt, đều thể sửa chữa xong trong một tháng, hơn nữa đảm bảo ai thể một chút dấu vết sửa chữa nào.”

 

Người gác cửa chỉ coi nàng là khoác: “Cô bé, đừng đùa nữa. Lừa dối Vương gia, là chuyện đùa . Trước đây bao thợ sửa chữa đến đều sửa , cho dù sửa , cũng công sức tính bằng năm, hai ba năm, xong .”

 

Khương Đồng bình thản : “Ta lừa dối, bác chỉ cần với Vương gia, bức 《Tảo Xuân Đồ》 mà Hứa công Hứa đại nhân dâng lên ngày sinh nhật Thánh Thượng năm nay, chính là do sửa chữa.”

 

Nàng , lộ vẻ gì lấy một thỏi bạc, nhét qua.

 

Người gác cửa chút ngạc nhiên nghi ngờ nhận lấy thỏi bạc, cẩn thận đ.á.n.h giá Khương Đồng, như đang phán đoán lời của nàng thật giả .

 

...Càng , càng giống là thật.

 

Tuy nhiên lời thật , ít nhất bạc là thật, vì gác cửa bỏ một câu “Ngươi chờ đó” thông báo.

 

Khi Khương Đồng mời , vị thợ sửa chữa Hồ Thiệu Thanh Chu Chiêm Thiện trả giá cao thỉnh từ Ứng Thiên phủ về cũng đang mặt.

 

Vị lão gầy gò, phong thái bệnh mai nãy gác cửa , bên ngoài một thợ thủ công tự xưng sửa tranh cho Thánh Thượng đến, vốn dĩ ý kết giao, nhưng đó Khương Đồng khoác thể sửa xong bức tranh trong một tháng, liền khẳng định đối phương là một kẻ lừa đảo giang hồ.

 

Đợi đến khi Khương Đồng dẫn , Hồ Thiệu Thanh một cái, hóa là một cô gái nhỏ tuổi, càng khinh thường.

 

, khi Khương Đồng hành lễ với Tương Vương xong, đầu chào Hồ Thiệu Thanh, liền nhận một cái liếc trắng trợn trần trụi.

 

Khương Đồng để bụng, chỉ mỉm bỏ qua, ung dung xuống.

 

Cảnh tự nhiên Tương Vương Chu Chiêm Thiện thấy, ông vốn thấy Khương Đồng là một cô bé mười mấy tuổi, trong lòng ít nhiều cũng tin Khương Đồng tài năng gì, nhưng thấy thái độ bỏ qua của Khương Đồng, khiến ông chút hứng thú.

 

Chu Chiêm Thiện mở lời hỏi: “Ngươi 《Tảo Xuân Đồ》 là do ngươi sửa?”

 

.” Khương Đồng .

 

“Nói bậy!” Chu Chiêm Thiện trừng mắt, “Ngươi tưởng bức 《Tảo Xuân Đồ》 đó bổn vương xem ? Bức tranh đó hảo tì vết, bất kỳ dấu vết sửa chữa nào.”

 

Khương Đồng một cái, nụ mang theo một vẻ ngạo nghễ hề che giấu: “Vương gia tin, cứ sai hỏi Hứa đại nhân chẳng sẽ ?”

 

Chu Chiêm Thiện nhúc nhích hình to lớn của , quản gia hầu hạ bên cạnh hiểu ý, lập tức ghé tai : “Quả thực chuyện , lúc đó Hứa đại nhân để cầu Khương cô nương sửa tranh, mang theo đến bốn trăm lạng bạc ròng, Hứa công t.ử còn dập đầu rách cả đầu, mới cầu Khương cô nương gật đầu.”

 

“Bức tranh đó đây như thế nào?” Chu Chiêm Thiện hỏi.

 

Quản gia : “Nghe rách nát thể tả.”

 

Chu Chiêm Thiện thầm gật đầu, ông yêu thích thư họa, tất nhiên tác phẩm thư họa từ xưa đến nay, dù bảo quản cẩn thận đến mấy, cũng khó tránh khỏi gặp các vấn đề nảy sinh ngừng như mặt giấy bong keo, hồ dán mất tác dụng, mối mọt. Chậm nhất là trăm năm, cũng cần sửa chữa đóng khung một .

 

Bức 《Tảo Xuân Đồ》 thời Bắc Tống theo lý mà , thể hề hư hại như ông thấy ngày đó.

 

Quản gia thì thầm tai ông một câu gì đó, mắt Chu Chiêm Thiện sáng lên, hỏi Khương Đồng: “Ngươi chính là thợ sửa chữa thư họa nổi danh mới nổi trong thành ?”

 

“Chính là .” Khương Đồng gật đầu .

 

“Ta ngươi trẻ, ngờ quả thực là một cô bé.”

 

Khương Đồng nghiêm túc : “Vương gia, năng lực ở tuổi tác cao thấp.”

 

“Ngươi thể sửa chữa cuộn 《Đạo Đức Kinh》 đó ?”

 

“Tự nhiên là thể.”

 

Hồ Thiệu Thanh bên cạnh quát một câu: “Khẩu khí nhỏ! Biết bao lão thợ mấy chục tuổi dám nhận, ngươi ở đây khoác trắng trợn, đúng là nghé con sợ hổ.”

 

“Tiền bối quá khen.” Khương Đồng khẽ cúi về phía Hồ Thiệu Thanh, vẻ ngoài khiêm tốn.

 

“Ngươi!” Hồ Thiệu Thanh nghẹn lời, “Hừ! Người trẻ tuổi đừng nên ham lời suông, mài giũa kỹ thuật của mới là chính đáng.”

 

Khương Đồng vẫn vội giận, nàng đồng tình gật đầu: “Tiền bối , thắng thua bằng miệng ý nghĩa, vẫn thấy công phu ở tay.”

 

Chu Chiêm Thiện thấy thú vị, ông đ.á.n.h giá Khương Đồng, thấy cô gái hề vẻ ngượng ngùng, nàng ngay ngắn ở ghế , vẻ kính cẩn, thực trong cốt cách mang theo sự kiêu hãnh, đó là sự kiêu ngạo mù quáng trời cao đất dày của trẻ tuổi, mà là một loại cực kỳ tự tin của thợ đối với tay nghề của .

 

Khí độ , bình thường thể giả bộ .

 

Nếu nàng là một cô bé, ông thoáng chốc còn tưởng là vị đại tông sư nào đang ở đây.

 

Chu Chiêm Thiện phất tay, sai hầu mang cuộn 《Đạo Đức Kinh》 , để hai hầu trải hai bên.

 

Toàn bộ cuộn tranh dài, trải dài đến hơn ba mươi thước (hơn mười mét), vì hai hầu đó cũng chỉ kéo một phần.

 

Khương Đồng bước lên xem xét kỹ lưỡng.

 

Toàn bộ cuộn tranh hư hỏng quá nghiêm trọng, chủ yếu là lỗ mọt, mỗi lỗ cũng lớn, nhỏ hơn nửa hạt mè, quan trọng là quá nhiều, hàng ngàn hàng vạn chỉ, một cái, bộ là lỗ nhỏ, khiến nổi da gà.

 

Khương Đồng liền hiểu tại lâu như ai dám nhận .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-50.html.]

 

Cái mà vá từng cái một, dù vá đến bao giờ nữa, cũng chắc vá xong.

 

Hồ Thiệu Thanh liếc mắt Khương Đồng, hừ lạnh : “Ngươi ngươi thể vá xong trong một tháng?”

 

Khương Đồng một cách kiềm chế: “Đây là ước tính khi thấy thư họa đó, thể chắc chắn...”

 

Lão lời , mỉm hài lòng, ông chắp tay với Chu Chiêm Thiện: “Vương gia, tiểu dân tự khoe, văn học văn hóa ở Ngô Trung thịnh vượng, đầu thiên hạ, trong lĩnh vực sửa chữa thư họa , tự nhiên cũng là Ứng Thiên phủ của giỏi hơn một bậc. Đứa trẻ Bắc, thể so sánh với . Vì Vương gia sáng suốt nhận ngọc, gọi tiểu dân đến, còn cần gì tìm khác nữa.”

 

“Lão , lời của xong .” Khương Đồng bất mãn phản đối.

 

“Ngươi .” Chu Chiêm Thiện .

 

“Vâng,” Khương Đồng tiếp tục bình tĩnh , “Ta một tháng đó, chỉ là ước tính thận trọng, hiện giờ thấy cuộn sách , thể bao biện, trong vòng nửa tháng thể sửa chữa xong.”

 

Hồ Thiệu Thanh trợn tròn mắt như thể nuốt một con ếch, ông nghề gần hết đời, thu nhận một đám đồ cháu chắt, ông vốn ước tính, dù để tất cả đồ cháu chắt của cùng , cũng ít nhất nửa năm mới thể sửa chữa xong.

 

khi ông Khương Đồng , lập tức hề suy nghĩ, quát lên: “Nói khoác! Vương gia, chớ tin lời đứa trẻ non nớt !”

 

Chu Chiêm Thiện cũng nhướng mày, Khương Đồng: “Cô bé, ngươi nghĩ kỹ, đừng nên lời quá đáng, nếu hứa với bổn vương, mà , bổn vương nhất định tha cho ngươi.”

 

Khương Đồng quả quyết: “Vương gia cứ yên tâm, trong chuyện sửa chữa, tuyệt đối hứa bừa với khách hàng, sửa , nhất định sẽ sửa .”

 

Hồ Thiệu Thanh la lớn: “Vương gia đừng tin nàng , ngay cả tiểu dân đến sửa, cũng mất nửa năm công phu, cô bé ngông cuồng kiêu ngạo, chỉ khoác. Nếu giao thư họa cho nàng , chỉ sợ sẽ nàng hủy hoại mất!”

 

Chu Chiêm Thiện thấy Khương Đồng ung dung tự tại, vốn dĩ chút lay động, lúc cũng khỏi chùn bước, nếu là chữ tranh bình thường thì , nhưng đó là chữ của Vương Hi Chi cơ mà.

 

Khương Đồng nhận sự do dự của Chu Chiêm Thiện, chắp tay : “Vương gia nếu yên tâm, thể sửa tranh ngay tại Vương phủ, mỗi bước Vương gia đều thể sai giám sát. Chỉ cần gây tổn hại dù một chút cho thư họa, Vương gia cứ tùy ý trừng phạt.”

 

“Được, gan ! Bổn vương thực sự xem thử, rốt cuộc ngươi là khoác thực sự tài năng,” Chu Chiêm Thiện bưng chén bên cạnh lên, uống một ngụm, “Vậy thế , ngày mai mỗi sửa một tờ , bổn vương xem ai sửa hơn, đó sẽ sửa tiếp.”

 

Khi Khương Đồng về đến nhà, trời vẫn còn sớm.

 

Từ khi Khương Hoài Sơn xảy chuyện, Chung Uyển Từ ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.

 

Khương Đồng trong lòng cũng khó chịu, tâm lực để an ủi, vì nàng cố gắng tránh mặt nương trong thời gian .

 

Hôm nay chuyện tiến triển, Khương Đồng tâm trạng vui vẻ, cảm thấy sức lực để đối diện với nước mắt của nương.

 

Nàng bước chân nhẹ nhàng đến phòng chính, nào ngờ đến cửa liền sững sờ.

 

Nàng thấy tiếng rộn rã truyền từ trong nhà.

 

Lúc nương nàng nên trốn thầm ?

 

Chung Uyển Từ quả thực đang vui vẻ.

 

Bên cạnh bà một phụ nữ giống bà đến sáu phần, cũng là mặt hoa, mắt to, nhưng phụ nữ đó khuôn mặt hạt dưa, ừm, khuôn mặt hạt dưa phát phì.

 

Chính là tỷ tỷ cùng nương của Chung Uyển Từ, Chung Yến Ca.

 

...Từ vẻ ngoài mà , dì nàng những năm sống thoải mái hơn nương nàng nhiều.

 

Chung Yến Ca kéo tay em gái, hai chị em đang chuyện gì, khúc khích ngừng. Ngay cả khi Khương Đồng bước , họ cũng để ý, vẫn là một đàn ông lùn mập bên cạnh chào hỏi nàng một tiếng.

 

“Chắc vị chính là biểu Đồng Đồng ?”

 

“Ngươi là Phạm...” Lời đến miệng, Khương Đồng nghẹn , nàng thực sự nhớ nổi biểu ca cơ bản từng gặp mặt tên gì.

 

“Tại hạ Phạm Diên Ngọc.”

 

Chung Yến Ca cũng phát hiện Khương Đồng, bà lên kéo tay Khương Đồng: “Đồng Đồng, đây là biểu ca Diên Ngọc của con, ôi chao, các con nhiều năm gặp , nhớ gặp mặt, Đồng Đồng còn mặc quần rách đ.í.t

khúc khích khúc khích khúc khích...”

 

Chung Yến Ca tiếp tục khúc khích ngừng, đợi bà đủ, mới kéo Khương Đồng đ.á.n.h giá một lượt: “Không gặp nhiều năm như , Đồng Đồng lớn lên xinh thế .”

 

“Biểu ca Diên Ngọc cũng khôi ngô tài giỏi.” Khương Đồng khách khí .

 

! Không tự khoe, biểu ca của con, quả thực là hảo, con xem nó, ngoại hình cũng , tính tình cũng , tài năng cũng . Không thể chê một điểm nào!”

 

Khương Đồng dựa lợi thế chiều cao, liếc đỉnh đầu thưa của vị biểu ca hảo .

 

Khương Đồng Chung Yến Ca đổi cách thức khen con trai bà một lúc, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.

 

Nàng lộ vẻ gì, vẫn mỉm đổi: “Dì chơi một lát, cháu việc xin phép vắng mặt một chút.”

 

Nói xong, liền tự bước ngoài. Nàng thẳng đến thư phòng tìm Triệu Tước Sinh. Chuyện ngày mai, nàng cần sắp xếp một chút.

 

Thấy Khương Đồng , Chung Yến Ca hiển nhiên vẫn thỏa mãn, khen con trai một trận với em gái, nhận vẻ mặt bực bội của con trai .

 

“Con trai , chỉ là lùn một chút, nhưng mà, Đồng Đồng cũng cao.” Chung Yến Ca .

 

Chung Uyển Từ nhịn lẩm bẩm một câu: “Đồng Đồng còn nhỏ mà, còn sẽ cao lên nữa.”

 

“Không thể cao thêm nữa, cao thêm nữa thì ! Lúc đó cạnh Diên Ngọc thì bao!” Chung Uyển Từ vỗ đùi, “ cũng sợ, đợi chút nữa nó kết hôn với Diên Ngọc chúng , sinh con , còn cao gì nữa.”

 

Loading...